Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 113 - Chương 113: Rốt Cuộc Phúc Lai Thôn Có Mấy Nhà

Chương 113: Rốt Cuộc Phúc Lai Thôn Có Mấy Nhà
Chương 113: Rốt Cuộc Phúc Lai Thôn Có Mấy Nhà
canvasb2b1130.png"Cứ ℓàm việc như văn thư yêu cầu đi!" Thẩm Vạn Sơn ℓạnh nhạt ℓiếc qua nha dịch.

"Dạ, dạ, tiểu nhân hiểu rồi!" Nha dịch bị ánh nhìn này ℓàm cả người co rúm ℓại, ℓập tức hiểu ra.

Đại nhân đã nói như vậy, ý ℓà: nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện!

canvasb2b1131.pngHơn nữa trấn trưởng xưa nay không chú trọng công ℓao, tính cách cẩn thận, hắn ta chỉ ℓà một nha dịch nhỏ nhoi thôi, còn hy vọng xa vời rằng trấn trưởng sẽ ℓàm chuyện cảm động trời đất gì đó nữa sao?

Mạnh lý chính sửng sốt: "Vưu gia, rốt cuộc Phúc Lai thôn có mấy nhà?"

"Khụ khụ... Ừm, bảy nhà, thôn nhỏ có tổng cộng bảy mươi khẩu, nhưng là một khu vực rộng lớn, nếu không các ngươi cũng không được cấp trên sắp xếp tới đây!"

Mạnh lý chính cau mày, bảy nhà chen chúc cũng có thể ở được.

"Cả thôn đều một họ sao?"
Vưu Dũng nói, Phúc Lai thôn là một chỗ tốt, có núi có nước, cách trấn rất gần, trong thôn ít hộ nên ít tranh giành, các ngươi tới cũng không bị ức hiếp.

Mạnh lý chính gật đầu: đích thực là một chỗ tốt!

"Nhưng mà..." Vưu Dũng chuyển chủ đề: "Cũng vì ít hộ, nên các ngươi vào thôn cũng không có chỗ ở."

Vưu Dũng nhắc nhở, đây cũng là vì đã nhận một lượng bạc kia.
"Không phải, một nửa họ Trương, tổ tiên cư trú ở đây, những người khác họ Quách, họ Từ, sau này mới tới... Nhưng thôn trưởng họ Trương."

Trong lòng Mạnh lý chính hiểu rõ, hóa ra ban đầu họ Trương ở thôn này không đông con cháu, chỉ có mấy gia đình, ít người, lực lượng nhỏ.

Như vậy cũng tốt, thôn của họ đến đây, còn nhiều hơn dân thôn cũ, bọn họ sẽ không bị cô lập.

Rất nhanh, trước khi trời tối hoàn toàn, nhóm của Mạnh Thanh La đã tới Phúc Lai thôn.
Nha dịch họ Vưu tên Dũng. Vưu Dũng cầm văn thư chậm rãi đi ra ngoài.

"Mọi người đi theo ta, trấn tưởng đã nói, ta đưa nhóm các ngươi tới Phúc Lai thôn!"

Mạnh lý chính rất thông thạo việc giao tiếp với những người như thế này nên lập tức tiến lên cười nói: "Quan gia này họ gì vậy?"

Ông ấy vừa cười vừa nhét bạc vào tay Vưu Dũng: "Mới tới đã gặp quý nhân, mọi người có chút tâm ý, quan gia cầm lấy uống trà!"
Đến cửa thôn, loáng thoáng có thể thấy khói bếp màu trắng lượn lờ bay lên, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa và tiếng gà gáy truyền tới.

Trước thôn có một con sông không lớn không nhỏ, dòng nước chậm rãi chảy...

Sau thôn tựa lưng vào ngọn núi lớn cây cối xanh um tươi tốt.

Hai bờ sông là khoảng đất đai rộng lớn và ruộng lúa, ở cửa thôn có một cây cầu nhỏ làm bằng đá xanh.
Vưu Dũng siết chặt tay, xem chừng có một lượng. Phải biết rằng, bổng lộc một tháng của hắn ta cũng chỉ có hai lượng bạc trắng, hắn ta đảo mắt, lập tức cười vui ra mặt: "Vưu!"

"Vậy hôm nay làm phiền Vưu quan gia rồi. Quan gia, mời, ngài đi trước dẫn đường!"

"Được rồi, được rồi, bảo người của các ngươi đuổi theo, phải đi nhanh, tới Phúc Lai thôn khoảng mười dặm, không đi nhanh tới tối sẽ không tốt."

Đoạn đường tiếp theo, Mạnh lý chính luôn đi bên cạnh Vưu nha dịch, hỏi thăm các loại tin tức, có cái liên quan tới Phúc Lai thôn, có cái liên quan tới Cát Tường trấn.


Dưới sự hướng dẫn của Vưu Dũng, người Mạnh gia thôn bước ℓên cây cầu đá xanh, đi vào thôn.

canvasb2b1132.pngNàng chú ý thấy, ở bờ sông dưới chân núi có một dãy nhà thoạt nhìn rất đẹp, đơn độc đứng ở đó, nhìn như biệt thự.

Không biết ℓà ai ở đó?

Người Mạnh gia thôn đi vào thôn, bị mọi người trong thôn nhìn chăm chú. Tất cả mọi người đều tò mò nhìn những người ăn mặc tả tơi mới tới.







Bình Luận (0)
Comment