Chương 114: Khắc Cốt Ghi Tâm Luôn
Chương 114: Khắc Cốt Ghi Tâm Luôn
Đám trẻ con tò mò đi theo sau nhóm người, muốn tới gần nhìn con mngựa ℓớn phía sau đoàn người, còn cả hai bánh bao nhỏ trên ℓưng ngựa nửa.
Hai bánh bao nhỏ đang ngồi trong giỏ, tò mò nhìn đám trẻ trong thôn, miệng còn ê ê a a nói gìn đó mà đối phương không hiểu.
"Mẫu thân, hai tiểu đệ đệ ở trong giỏ trên ngựa thật ℓà trắng trẻo!" Một nữ hài tử khoảng bảy tám tuổi búi hai búi tóc đứng ở cửa nhà nói với mẫu thân của mình.
"Trắng thật! Nhìn thế này không phải ℓà chạy nạn sao? Sao trẻ con ℓại đẹp thế? Vừa trắng vừa xinh, còn đẹp hơn trẻ con trong thôn nữa."
"Mẫu thân, con ngựa, con ngựa ℓớn..." Một tiểu tử khoảng chừng bốn năm tuổi chạy tới trước mặt mẫu thân của mình, hưng phấn nói.
"Phải phải, ℓà ngựa, ngựa ℓớn..."
Người Mạnh gia thôn biết đối phương đang quan sát mình, bọn họ cũng đang quan sát đối phương.
Nghe Trương trưởng thôn nói xong thì cảm thấy sai sai, lấy công văn đọc lại, quả nhiên bên trên chẳng viết cụ thể gì cả, chỉ dặn dò hãy sắp xếp bọn họ cho tốt thôi, nhưng ông ấy cũng từng lăn lộn trong chốn quan trường, phạm vi tiêu chuẩn của hai từ “cho tốt” này thật sự rất rộng.
Ngô đồng tri đã làm ra chuyện này!
Ngô đồng tri vừa tới Vương phủ để bẩm báo, về đến nhà thì đột nhiên hắt xì hai phát, có người đang nhắc tới hắn ta à?
Hắn ta khẽ nhướng mày, đúng là có người sẽ nhắc tới hắn ta, mà có khi cũng chẳng ít ấy chứ.Trương trưởng thôn nhận lấy văn thư: "Vưu gia vào uống ly trà đã?"
"Không được, không được, uống trà nữa sẽ không kịp giờ cơm tối, sẽ bị nương tử nhà ta nhéo tai mất!" Vưu Dũng nói xong thì nhảy lên ngựa rời đi.
Uống trà á?
Bây giờ còn uống trà gì nữa?Đi nhanh thôi!
Trương thôn trưởng dùng ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng Vưu Dũng rời đi, rồi nhìn đoàn người đông đúc phía sau, cuối cùng nhìn Mạnh lý chính: "Các ngươi đều là người của một thôn sao?"
“Đúng vậy, Trương trưởng thôn, chúng ta đều họ Mạnh.”
“Ngươi là lý chính của Mạnh gia thôn?” Trương trưởng thôn hỏi lại.Sau khi đáp lại, một nam nhân cao to, mặt chữ điền, mắt to, để râu, chừng hơn bốn mươi tuổi đi ra.
Nhìn thấy người Mạnh gia thôn rách rưới, ông ta hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới thấy Vưu Dũng đứng trước đoàn người: "Ôi, là Vưu gia, cơn gió nào đã thổi ngài tới đây?"
Vưu Dũng cười ha ha, đưa văn thư trong tay ra: "Không có chuyện không đến điện tam bảo (*), đây là văn thư của cấp trên. Nhóm người này tới từ Tây Châu, ngươi biết đó, mấy năm nay Tây Châu thường xuyên có thiên tai, bọn họ tới đây, giao cho ngươi sắp xếp đó!
(*) Không có chuyện gì thì không đến làm phiềnLúc này chắc là đám người tới từ Tây Châu kia đã tới Phúc Lai thôn rồi nhỉ?
Nhìn thấy nơi mà hắn ta và Tri phủ đại nhân đã đặc biệt chọn trước cho bọn họ, chắc là bọn họ sẽ thầm biết ơn nhắc tới hắn ta ở trong lòng hắn vài câu.
Mạnh lý chính: Đúng là rất nhớ, nhớ đến khắc cốt ghi tâm luôn!
Những ánh mắt đó, có tò mò, có thương hại, có đồng tình, đương nhiên cũng có chê bai và khinh thường.
Vưu Dũng dẫn mọi người tới cửa nhà thôn trưởng rồi dừng lại: "Trương thôn trưởng, Trương thôn trưởng có nhà không?"
"Có, có nhà, có đây!"
Nhà thôn trưởng lợp bằng ngói xanh, là căn nhà tốt nhất trong thôn. Lúc này, tiếng nói vang dội của thôn trưởng truyền ra từ đại viện.Mạnh lý chính gật đầu: “Đúng là kẻ hèn này.”
“Ngươi đã là lý chính, vậy thì dễ nói rồi, chúng ta sẽ không hách dịch nói giọng quan trên làm gì, ta đây nói thẳng luôn, các ngươi do bên trên sắp xếp tới đây, đương nhiên là sẽ ở lại thôn ta, chúng ta cũng hoan nghênh. Nhưng mà bởi vì các ngươi là nhóm người đầu tiên tới, ta cũng không có kinh nghiệm sắp xếp bố trí chỗ ở, trên công văn này cũng không thấy viết nha môn có trợ cấp bạc an gia hay là lương thực, nên chuyện này cũng không dễ thực hiện.”
“Ta chỉ có thể cấp một mảnh đất trong thôn cho các ngươi xây nhà để ở miễn phí trong phạm vi quyền hạn của ta, ruộng tốt hay đất đẹp khác thì các ngươi phải tự bỏ bạc ra để mua.”
Lúc ấy khi Mạnh lý chính lấy công văn từ trong tay Ngô đồng tri, bởi vì đột nhiên có một nơi để an cư nên ông ấy hơi kích động, cũng không cẩn thận đọc kỹ.