Chương 116: Đây Mới Là Cuộc Sống Của Một Con Người
Chương 116: Đây Mới Là Cuộc Sống Của Một Con Người
Dương thị và Triệu thị bận rộn với công việc trong nhà, Phan thị và Hứa thị thì phụ giúp công việc trong bếp.
Ngay cả bọn nhỏ cũng không rảnh rỗi, một ℓà giúp mọi người nhổ cỏ trong sân, hai ℓà đi ℓoanh quanh nhặt củi ℓửa.
Mạnh Thanh La gỡ cái sọt đựng hai bé con từ trên ℓưng ngựa xuống, cõng hai đứa vào trong phòng mà Dương thị đã dọn dẹp xong xuôi, hai nhóc con hưng phấn cả một đường, hiện tại đang ôm Bạch Lãng và Nhị Hắc ngủ đến không biết trời đất.
Lý chính đang hỗ trợ sửa sang ℓại viện tử trông thấy cảnh này, cười nói: “A La, cháu dắt theo cả con ℓừa của nhà ta ℓuôn đi!”
Cũng may là căn nhà này cách khá xa thôn, mùi hương không thể bay tới đó được, không thì đã chẳng bị người ta xì xào bàn tán rằng: Chạy nạn mấy ngàn dặm để tới đây, ai ai cũng nghèo đói tả tơi, nhìn bộ xiêm y trên người kìa, chậc chậc, dơ đến mức có thể bóc ra được một lớp, trên tóc cũng đầy chấy rận, nhìn đến độ da đầu tê dại, trông thì cũng chỉ có hai hộ gia đình có ngựa có lừa là đỡ hơn chút.
Trong viện tử rách nát, mặc kệ người của Phúc Lai thôn có suy nghĩ gì hay đang bàn tán điều gì.
Mọi người hết đứng lại ngồi, không thì ngồi xổm, bưng chén cháo nóng hổi lên ăn, uống một bát canh nóng hầm hập.Buổi tối, không hề có phân chia nhà ngươi nhà ta, mọi người đều quây quần lại ăn chung.
Nấu một nồi canh thịt sói nóng hầm hập to bự, bên trong thả thêm ít nấm rừng và rau dại xanh mướt, nấu mấy nồi cháo gạo lứt, còn chiên thêm hai cái bánh bột ngô rau dại nữa.
Thơm đến mức… khiến người ta phải chảy nước miếng.“Dạ!” Mạnh Thanh La đáp một tiếng vang dội, dắt hai con lừa và một con ngựa đi về phía bờ sông.
Sau lưng truyền đến tiếng nói thầm của Mạnh lý chính và Mạnh lão gia tử: “Đám động vật này giống như con người ấy nhỉ, ai cho nó ăn nhiều thì sẽ có tình cảm với người đó, nhìn con lừa nhà cháu này, dọc đường toàn là A La dắt đi ăn cỏ, giờ thì hay rồi, chỉ nhận A La, người nhà cháu mà chạm vào là nó sẽ dùng mũi phun khí về phía chúng cháu.”
Mạnh Thanh La nở nụ cười, làm sao lý chính thúc có thể biết được nàng đã cho nó ăn cái gì cơ chứ, đó chính là nước giếng cổ trong không gian.Ở đây có sẵn đồ ăn và nước uống, nàng cũng không tiện “chiêu đãi” chúng nó, sợ nghịch thiên quá sẽ thu hút sự chú ý không cần thiết của người khác.
Bận rộn hơn một canh giờ, cổng lớn của viện tử cũng đã được sửa xong, cỏ đã được nhổ sạch sẽ, trong phòng cũng dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, giường đất cũng đã được đốt nóng.
Một căn nhà đổ nát dưới bàn tay của các thôn dân đã tỏa ra sức sống một lần nữa, mang lại cho người ta cảm giác mới mẻ.Mạnh đại bá cảm thán: “Đây mới là cuộc sống của một con người!”
Không còn cần phải lo lắng ngày mai thức dậy phải tiếp tục lên đường, không còn cần phải thức gác đêm đề phòng nạn dân khác hay là đám thú hoang.
Không còn cần phải ngày ngày tiết kiệm nước nữa, chỉ sợ một ngày nào đó không tìm thấy được nguồn nước thì sẽ chết khát ở trên đường.Sau khi thử nghiệm trên đường đi, nàng phát hiện tuy rằng nước trong giếng cổ không có tác dụng đáng sợ như là khiến người chết sống lại, nhưng cũng có công dụng giúp đẩy nhanh quá trình làm lành vết thương, giảm đau, tăng cường sức khoẻ và sắc đẹp.
Nhìn dáng vẻ trắng nõn sạch sẽ của hai bánh bao nhỏ hiện giờ mà xem, và cả Bạch Lãng và Nhị Hắc nữa, cùng với bộ lông sáng bóng của Tiểu Lông Xám là sẽ thấy được ngay.
Lần này Mạnh Thanh La không cho chúng nó uống nước giếng cổ mà chỉ cho uống nước sông cùng với khóm cỏ khô tìm được bên bờ sông.