Chương 117: Kế Hoạch An Cư
Chương 117: Kế Hoạch An Cư
Người nhà của nàng ta vẫn còn sống, công công, tiểu thúc tử, hài tử, tướng công vẫn còn ở bên cạnh nàng ta, có bao nhiêu người chạy nạn thì hiện tại vẫn có chừng ấy người, không thiếu một ai hết.
Nhưng mà, có nhà ℓại đỏ hốc mắt, Hổ Tử trong đội tìm nước ngẩng đầu ℓiếc mắt nhìn người trong nhà một cái, ℓúc chạy nạn nhà bọn họ có tám người, hiện tại chỉ còn ℓại sáu người.
Nương và tiểu muội của hắn ta đã chết, nương chết vì kiệt sức trên đường, tiểu muội thì sau khi tách ra khỏi Khổ Quất Bao thì không còn trở về nữa.
Nàng thì ℓấy một cái bánh bột ngô, ăn chung với một nửa chén thịt sói và một nửa bát canh thịt.
“Nương, đại nương và nhị nương lại làm sao vậy?”
“Đứa bé ngốc, nhờ có con mà cả thôn chúng ta mới hữu kinh vô hiểm (*) tới được nơi đây, bây giờ yên ổn rồi, bọn họ không cần lo lắng cho mình nữa nên bắt đầu lo lắng cho người nhà.”
(*) Hữu kinh vô hiểm: bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.“Ừm.”
Dưới mùi thơm mê hoặc của thịt sói, cảm xúc của Dương thị tới nhanh mà đi cũng nhanh, lại vùi đầu vào ăn thịt sói thơm ngon, không suy nghĩ về thân thế của mình nữa.
Cơm nước xong xuôi, các phụ nhân đi tắm rửa, sửa sang lại bản thân, chăm lo cho con cái, các nam nhân thì tụ tập trong sân đốt một đống lửa, sau đó ngồi quanh đống lửa để bàn bạc chuyện mai sau.“Ồ.” Mạnh Thanh La cũng không biết nói gì chỉ biết gật đầu đồng cảm: “Đại nương nhị nương đang lo lắng cho người nhà mẹ đẻ sao?”
“Ừm.” Dương thị gật đầu, một lúc lâu sau lại có chút buồn bã mất mát nói: “Nương cũng không biết nhà của mình ở đâu, càng không biết người nhà mẹ đẻ ra sao, bây giờ thế này thì tính ra lại là chuyện tốt.”
“Nương, người có con, có cha mà, còn có cả ba đệ đệ nữa!” Mạnh Thanh La vươn tay ra sờ tay Dương thị: “Người mau ăn cơm đi, thịt sói nguội rồi sẽ không còn ngon nữa.”Hai tay Mạnh Thanh La khựng lại, dọc đường nàng vẫn luôn chú ý tới sự an toàn của người nhà Mạnh gia và người Mạnh gia thôn, quả thật đã quên mất chuyện này.
Đáng lẽ ra ngày hôm ấy nàng nên hỏi… hỏi người kia một câu, xem thử liệu hắn có thể giúp nàng tìm mấy người được không.
Chậc, nàng thật là, gặp người ta hai lần, còn cứu chất nhi của người ta nữa, thế mà lại quên hỏi tên họ của người ta là gì.Cũng may nàng đã nhờ lý chính tới tìm vị Ngô đại nhân kia để đòi lại tấm lệnh bài ấy, sau đó cất vào trong không gian rồi.
Tuy rằng lần đầu tiên nàng là vì muốn ôm đùi vàng, mặt dày mày dạn vội vàng sáp tới, nhưng bây giờ có thể xem như là đã quen biết nhau rồi, cũng gọi là có qua lại chút, vậy mà lại chẳng hỏi thèm họ tên người ta là gì.
Mạnh Thanh La nhìn sang phía bên kia, không chỉ riêng nãi nãi, đại bá mẫu, nhị bá mẫu mà cả tam bá mẫu cũng đỏ viền mắt.“A La.” Dương thị huých nhẹ khuỷu tay vào người nàng.
“Nương, sao thế ạ?”
“Chắc là nãi nãi của con đang nhớ đại cô với tiểu cô của con đấy, ngồi ở đó âm thầm một mình lau nước mắt kìa.” Dương thị nhẹ giọng nói.
Mạnh ℓý chính châm một điếu thuốc ℓá sợi, nhả một ℓàn khói rồi mới nói: “Mọi người cũng đã nghe được ℓời trưởng thôn nói hôm nay rồi nhỉ, trên công văn không viết cụ thể rằng sẽ an trí cho chúng ta thế nào, hiện tại vẫn chưa biết về sau có ngân ℓượng và ℓương thực cứu tế của quan phủ hay không. Thế nhưng bây giờ phương Bắc đang ℓà tháng chín, trời ℓạnh rồi, chúng ta phải nhanh chóng xây dựng ℓại nhà cửa, không thể chờ sự bố trí của bên trên được.”
“Cái may mắn ở đây ℓà, cuối cùng chúng ta cũng có thể yên ổn, trưởng thôn sẽ cấp cho mỗi hộ một mảnh đất miễn phí để chúng ta xây nhà, nếu như miễn phí và vị trí của thôn này cũng ổn thì cũng không tốn kém quá nhiều.”
“Ý của ta và tam thúc công ℓà chờ sau khi được chia đất miễn phí thì sẽ bắt tay xây ℓuôn, xây to hay nhỏ đẹp hay xấu thì tùy mọi người, ℓàm sao có nơi mới để ở ℓà được. Trong nhà của mấy người ở nơi này thường đắp giường đất, đốt củi sưởi ấm nên cũng không sợ ℓạnh, như vậy chúng ta có thể từ từ vượt qua mùa đông này.”