Chương 158: Kế Hoạch Ủ Rượu
Chương 158: Kế Hoạch Ủ Rượu
"Cảm ơn Mạnh ℓão thúc, da mặt ℓão nhân nhà cháu dày, vốn cũng định ở ℓại chỗ thúc ăn một bữa trưa nhưng đột nhiên ℓại xảy ra chuyện này. Cha con cháu nóng ℓòng muốn đi hỏi một chút, có thể nhận được thì nhận, sau khi xây nhà xong, bạc và ℓương thực đều đang thiếu thốn."
"Được rồi, vậy thì ℓần sau đến, hai thôn chúng ta gần nhau, chỉ đi một ℓát ℓà đến." Biết hai người nóng vội, Mạnh ℓão gia tử cũng không tiếp tục giữ bọn họ ở ℓại.
"Nhất định, nhất định rồi, sau này có thể còn phải nhờ phúc khí của mọi người quan tâm đến bọn ta."
"Làm gì có, ℓàm gì có!"
Hai người rời đi, Mạnh Thanh La nhìn theo bóng ℓưng của hai người, suy nghĩ một ℓúc, nàng phải nói chuyện này cho Yến Thế tử, không thể để số bạc mà nàng và hắn khổ cực kiếm được cuối cùng không đến được tay nạn dân mà ℓại vào tay đám tham quan đó được.
"A La."
"Vâng?"
"Gia gia vừa mới bàn bạc với Đại Đầu, chỉ là bọn ta không có ai biết ủ rượu cả." Lão gia tử vui đến mức quên hết những gì đã nói hớ vào buổi sáng.
Lúc Mạnh lý chính đến, hai người bàn bạc một lát, kết quả là trong thôn nhà ai có khả năng thì làm, ai có thể giúp sức thì đóng góp… Sau khi bàn bạc xong mới phát hiện ra một vấn đề quan trọng nhất là trong Mạnh gia thôn không có ai biết ủ rượu. Hai người bàn bạc quyết định như không.
"Gia gia, chuyện này ngài không cần lo lắng, cháu đã gửi thư cho Yến công tử ở đối diện, những chuyện này để cho hắn giải quyết, đến lúc đó hắn sẽ phái sư phụ biết ủ rượu đến."
Hai người nghe nói Mạnh Thanh La đã suy xét xong, cũng không nói thêm gì nữa, đợi Yến công tử phái người đến rồi nói sau. Hơn nữa chuyện này cũng không gấp được, mùa đông sắp đến rồi, trong công thức ủ rượu đều cần lương thực, không chỉ một loại mà cần phải trộn rất nhiều loại lương thực với nhau. Hai người đứng dậy đi đi vào trong thôn tìm Trương trưởng thôn bàn bạc chuyện này.
"Nương…"
"Nương…"
Mạnh Thanh La đang ngồi nghỉ ngơi, nghe tiếng gọi nàng quay đầu lại thì thấy hai bánh bao nhỏ đang lảo đảo đi về phía mình, trên mặt đầy sự vui sướng khi nhìn thấy nương, bốn cánh tay nhỏ bé giang rộng ra như gà con đang lao về phía gà mái.
Bạch Lãng và Nhị Hắc cũng đã lớn lên rất nhiều, đi theo phía sau hai bánh bao nhỏ, giống như hắc bạch tướng quân canh giữ hai bé cưng, lúc nào cũng có thể chuẩn bị hy sinh (làm đệm lưng). Có hai miếng đệm lưng này, Mạnh Thanh La và mọi người trong nhà không phải lo lắng hai đứa trẻ ngã bị thương ở đầu, chân hay những chỗ quan trọng khác.Đại Nha lớn hơn hai bánh bao nhỏ sáu tháng, đã có thể đi được vững vàng, thường ngày ba bé làm bạn chơi với nhau, Đại Nha rất có phong thái của đại tỷ tỷ, đuổi theo hai bé liên tục nhắc nhở: "Bình Bình, An An, chậm một chút, đi chậm một chút, coi chừng ngã!"
Hai bé cưng sao có thể để ý đến tỷ tỷ, cả hai ngã vào lòng Mạnh Thanh La, ánh mắt lấp lánh: "Nương..."
Mạnh Thanh La cười sờ sờ đầu hai bé, sau đó vẫy tay với Đại Nha: "Đại Nha cũng đến đây, cô mang cho ba đứa đồ ăn ngon."
Mạnh Thanh La đưa tay lần mò trong túi hành lý, trên tay nàng đột nhiên xuất hiện ba quả cam vàng giống như ảo thuật."Oa..." Ba đứa bé đều rất kinh ngạc.
"Tự bóc ra đi!"
Mạnh Thanh La lần lượt đưa ba quả cam cho ba đứa bé, cũng lấy một quả cam khác trong không gian ra bóc làm mẫu. Ba đứa trẻ nghiêng đầu nhìn, hiểu ngay.
Bọn trẻ đứng tại chỗ bắt đầu hì hục lột vỏ, Bình Bình thông minh, tính tình điềm tĩnh, đôi tay nhỏ bé cũng nhanh nhẹn, bé nhanh chóng lột được bỏ bỏ vào trong miệng ăn. Đại Nha lớn tuổi hơn một chút, là người thứ hai bóc xong.