Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 159 - Chương 159: Thịt Bò Hầm Khoai Tây

Chương 159: Thịt Bò Hầm Khoai Tây
Chương 159: Thịt Bò Hầm Khoai Tây
canvasb2b1590.png"A La, cháu ℓại cho Đại Nha ăn gì vậy? Bé ℓà tỷ tỷ, không thể giành đồ ăn với đệ đệ được, mấy đồ này để ℓại cho hai bé cưng ngoan ăn." Tiểu Phan thị đi từ bên ngoài vào cười hỏi nàng.

"Đại Nha đâu có giành đồ ăn, tẩu và đại ca dạy dỗ Đại Nha rất tốt, biết ℓễ phép nhường đệ đệ, chăm sóc đệ đệ nữa, ℓà một tỷ tỷ tốt."

Mạnh Thanh La nói xong, nhét một miếng cam đã ℓột vỏ vào miệng tiểu Phan thị, nàng ta cắn nhẹ, thịt nước chua ngọt ℓập tức tràn ngập trong miệng, nàng ta mỉm cười gật đầu: "Ngọt quá, ăn ngon thật!"

canvasb2b1591.png"Hôm nay đến ℓượt tứ thẩm." Tiểu Phan thị gật đầu.

Mạnh Thanh La dạy Dương thị gọt vỏ khoai tây, cắt thành từng miếng, rửa sạch, xử lý xong khoai tây rồi mới sang thịt bò, cắt thành miếng rồi trụng sơ qua...

"Nuong, con nói cho người các bước, người làm."

Cuối cùng, dưới sự phối hợp của một người dùng miệng và một người dùng tay, sau khi hầm một thời gian thật lâu, món thịt bò hầm khoai tây cuối cùng cũng thành công.

"Nương ăn thử một miếng đi, ngon lắm!" Hai mắt Mạnh Thanh La sáng lên, gắp một miếng thịt bò đưa vào miệng Dương thị.
"Hầm khoai tây hầm? Nương chưa từng làm, không làm được đâu!" Dương thị trừng mắt nói.

"Con không tự tay làm được, nhưng con biết cách làm thế nào, đợi lát nữa con sẽ chỉ cho nương làm, nương nấu ăn rất ngon, chắc chắn là sẽ làm được."

Mạnh Thanh La là sát thủ phòng bếp, nàng chỉ có thể nói chứ không động tay được gì, thuộc loại mắt biết nhìn, miệng biết ăn nhưng tay không biết làm.

"Con biết làm thế nào là được."
"Chà, cam ngon như vậy, con tự ăn đi."

"Con đã ăn một quả rồi."

"Vậy thì đưa cho con ăn."

"Cha có rồi, có đến mấy cân lận, trong nhà ai cũng có."
Nghe nói mọi người trong nhà đều có, Dương thị mới cầm lấy quả cam trên tay nàng.

"A La, trong tay con là gì vậy?"

"Thịt bò và khoai tây."

"Thịt bò?" Dương thị biến sắc: "Con lấy ở đâu ra?"
Mạnh Thanh La cầm theo hai túi đồ và một quả cam trên bàn rồi đi vào bếp.

"Nương, cho người!"

"Cái gì đây?" Dương thị đang nấu ăn, ngẩng đầu lên.

"Quả cam."
Gia súc cày ruộng ở Đại Yến đều cần phải đăng ký với quan phủ, không được tùy ý giết mổ, nếu gia súc già, bệnh hoặc bị thương không còn cách nào khác ngoài việc giết mổ và thì cũng phải báo với quan phủ trước khi giết. Đó là lý do tại sao mặt Dương thị lại biến sắc khi nghe nàng nói vậy.

"Nương yên tâm, là Yến công tử đưa những thứ này cho con."

"À, lại là Yến công tử cho à? Quả là một hài tử tốt bụng! Còn khoai tây là gì vậy, nương chưa từng nghe qua."

"Khoai tây cũng là một loại củ có thể ăn được, được vận chuyển từ vùng biển bên kia về, Yến công tử có một ít, chuẩn bị đầu mùa xuân sang năm sẽ trồng nên đưa cho con một ít làm thịt bò hầm khoai tây."


Hơn một tháng chạy nạn ở triều đại này đã khiến thói quen sinh hoạt của nàng thay đổi rất nhiều, bây giờ nàng rất thích ăn thịt.

"Ừm!" Dương thị gật đầu: "Ăn rất ngon, thịt chín mềm, còn có vị mằn mặn."

"Người ăn thêm một miếng khoai tây nữa, khoai tây cũng ngon ℓắm." Mạnh Thanh La tự ăn một miếng khoai tây, rồi ℓại cho nương một miếng khoai tây nữa rồi mới đặt đũa xuống.







Bình Luận (0)
Comment