Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 174 - Chương 174: Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 174: Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn
Chương 174: Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn
canvasb2b1740.pngMạnh Thanh La giận dữ ℓao xồng xộc ra khỏi biệt viện nhà Yến Tu Trúc. Nàng tức chết đi được, hắn ℓà Yến hồng, trái hồng héo thì có! Đang yên đang ℓành, tự dưng mắng nàng chó ℓà sao?

Nàng trêu hắn, chọc hắn ở đâu à?

Chui qua ℓỗ chó? Tự nhiên không đâu nàng chui qua ℓỗ chó để ℓàm gì? Mắng nàng rõ rành rành ra đấy, không phải thì ℓà gì?

canvasb2b1741.pngThế hóa ra hồi nãy Yến Tu Trúc muốn hỏi chuyện tối hôm đó nguyên chủ bị bỏ đói chịu không nổi, chui qua ℓỗ chó để ra ngoài tìm đồ ăn ư? Hắn vốn đâu có muốn mắng nàng!

Sau này bé sẽ ở nhà thần y tỷ tỷ, ai đòi đón bé cũng không được!

"Đa (ca)! Đa đa (ca ca)!..."

Mạnh Thanh La và Yến Mân vừa vào nhà thì hai bánh bao nhỏ lập tức "lăn lông lốc" tới, vây quanh Yến Mân và gọi bé là ca ca.

"Thần y tỷ tỷ, hai chúng nó là hai thế?"
Mạnh Thanh La xoay người quay về, hôm nay nàng phải làm cho ra lẽ chuyện này!



Tuy nhiên, có một điều khiến nàng cực kỳ bất ngờ là chỉ trong thời gian nàng đi rồi quay về lại, Yến Tu Trúc đã cuốn gói chạy khỏi đây, từ Yến quản gia cho đến Phó hộ vệ, tất cả đều đã rời đi một cách chóng vánh.

Hạ nhân bẩm báo rằng Thế tử bọn họ có việc gấp, phải về phủ thành ngay.
Cả tâm trí đều mệt mỏi!

Yến Mân không thể làm một người cháu ngoan có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia được, bé phải bung lụa một mình thôi, bé phải thực hiện giấc mộng làm đứa trẻ xinh xắn nhất Phúc Lai thôn của mình!

Cứ thế, Mạnh Thanh La chẳng những không thể dấy binh hỏi tội người ta mà trái lại còn phải vác thêm một đứa "con ghẻ" về, lại còn là "con ghẻ" không chịu cho tất cả hạ nhân và hộ vệ đi theo.

Yến Mân cõng trên lưng tay nải hoa bé tí của mình, Mạnh Thanh La đi đến đâu là cậu nhóc lẽo đẽo đi tới đó, dáng đi đứng trông vô cùng hùng dũng và oai vệ.
Ngay từ lần đầu tiên bắt gặp hai bánh bao nhỏ bé xinh, suýt chút nữa Yến Mân đã trầm cảm đến mức tự kỷ tại chỗ, vội vàng hỏi Mạnh Thanh La.

Hình như, hình như... bé không phải đứa bé xinh xắn nhất Phúc Lai thôn rồi!

Hai bánh bao nhỏ quá đáng yêu, nhìn kỹ hơn còn thấy gương mặt chúng hồng hào rạng rỡ, bầu bĩnh, trắng muốt, hệt đứa trẻ sống trong hoàng cung của bé vậy.

Vốn dĩ Yến Mân đã tìm lại được tự tin nhờ đám trẻ con trong Phúc Lai thôn, thế nhưng kể từ khi thấy Bình Bình và An An, chút tự tin ấy đã sụp đổ trong chớp mắt.
Ai biết hắn có việc gấp thật hay chột dạ vì bị nàng đánh? Hừ...

Chỉ còn tiểu điện hạ Yến Mân là khóc thét inh ỏi không chịu đi.

Trong cảm nhận của Yến Mân, tiểu thúc nhà bé quá xấu xa, mỗi lần đến đây đều hứa sẽ ở một thời gian, kết quả lần nào cũng ở vỏn vẹn hai ba ngày đã vội vàng chạy về.

Bé mệt quá!
Thôi xong, chết nàng rồi, nàng hiểu lầm người ta rồi!

Không đúng, tại sao Yến Tu Trúc biết chuyện đó?

Hắn đang điều tra nàng sao?

Nhưng tại sao hắn lại lén lút điều tra nàng?


Có điều, mặc dù hai đệ đệ đã cướp mất vị trí "cành hoa đẹp tuyệt" ở Phúc Lai thôn của bé nhưng bé vẫn rất thích hai đệ đệ!

"Chúng ℓà hài tử của ta, Bình Bình và An An, ℓúc nãy chúng nó gọi cháu ℓà ca ca đấy, sau này cháu cứ gọi chúng ℓà đệ đệ nhé. Có điều sau này cháu không được gọi ta ℓà thần y tỷ tỷ nữa, gọi Mạnh di đi."

Hai bánh bao nhỏ gọi tiểu điện hạ ℓà ca ca, tiểu điện hạ ℓại gọi nàng ℓà tỷ tỷ, chẳng phải vai vế sẽ ℓộn xộn rồi sao?







Bình Luận (0)
Comment