Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 175 - Chương 175: Tìm Ra Vấn Đề

Chương 175: Tìm Ra Vấn Đề
Chương 175: Tìm Ra Vấn Đề
canvasb2b1750.pngThỉnh thoảng thôn dân nhìn thấy chúng, họ cũng sợ chết khiếp, nhưng sau đó biết nhà họ đã nuôi từ nhỏ, không cắn người thì mới đỡ ℓo ℓắng hơn.

"Được chứ." Mạnh Thanh La gật đầu đồng ý.

Bảy con "ℓang" trong nhà đều đã đi học, bây giờ trong nhà chỉ còn một mình Đại Nha chơi với hai bánh bao nhỏ nên nhà cửa hơi vắng vẻ, có Yến Mân đến thì hai bánh bao nhỏ sẽ có thêm một người bằng hữu để chơi cùng nữa.

canvasb2b1751.png"A La, đó ℓà cháu nhà Yến công tử đúng không? Sao nó ℓại tới nhà chúng ta?"

Thật ra Mạnh Thanh La cũng bó tay với Yến Mân, nó cõng tay nải lẽo đẽo theo sau nàng một cách tội nghiệp như thế thì nàng có muốn từ chối cũng không được. Hơn nữa, nàng biết thân phận của Yến Mân, cho dù bé ở nhà nàng thì miễn là nơi nào có bé, nơi đó nhất định sẽ có ám vệ đi theo, thế nên họ không cần lo lắng về vấn đề an toàn của Yến Mân.

Để tránh làm người nhà sợ hãi, nàng vẫn chưa tiết lộ với họ sự thật rằng Yến Tu Trúc chính là Yến Thế tử, tất nhiên càng không thể cho người nhà biết Yến Mân chính là nhi tử của Thái tử, trưởng tôn của trưởng tử đương kim Hoàng thượng, Yến tiểu điện hạ.
Thấy bốn đứa trẻ và hai con thú cưng chơi với nhau hòa thuận, Mạnh Thanh La cất bước đến dược phòng.

Trong dược phòng, sư phụ của nàng - tiểu lão đầu kia - đang cày ngày cày đêm chế luyện cao dưỡng nhan trong phương thuốc cao dưỡng nhan cho nàng.
"A La, dược thủy này của con dùng để phối tốt thật, cho vào dùng luôn là được rồi." Tiết lão đầu không ngớt lời khen ngợi.

"Vâng." Mạnh Thanh La gật đầu, không giải thích gì nhiều: "Nó được sinh ra để phối với cái này mà."
Sư phụ quả không hổ là thần y, ông ấy chỉ mất khoảng chừng mười ngày để nghiên cứu cách điều chế là đã phối thuốc được toàn vẹn.

Đợi phối thuốc xong, nàng lấy một ít nước suối trong giếng cổ ở không gian cho sư phụ thêm vào, tiếp đến chế ra thành phẩm, hiệu quả dưỡng nhan chắc chắn sẽ không gì chê được.
Dương thị đang ở dưới nhà bếp cùng nấu cơm với Triệu thị, nghe thấy tiếng cười lảnh lót của bọn nhỏ thì đi lên, hỏi.

"Yến công tử có việc gấp nên đã đi rồi, để lại thằng bé ở tiểu viện đối diện, nhưng ở đó không còn đứa trẻ nào khác, ở Phúc Lai thôn này thằng bé chỉ biết con nên nó đòi đi theo bằng được."
"Được không đó?" Dương thị vẫn hơi lo âu, bọn trẻ nhà nàng ta lăn lê trong bùn đất từ nhỏ tới lớn, toàn nuôi thả cả, nhưng đứa trẻ này là chất nhi nhà quý công tử, lớn lên trong lá ngọc cành vàng.

"Nương đừng lo, thằng bé này được dạy dỗ đàng hoàng chứ không phải bọn kiêu căng, phách lối, yếu ớt kia đâu. Lần trước tới đây, nó đã chơi rất vui với bọn trẻ trong thôn mà cũng không thấy nhóm Yến công tử nói gì. Hơn nữa, nhà chúng ta nhiều trẻ con, nuôi một đứa là nuôi, nuôi nhiều đứa cũng là nuôi mà."
Giống như chăn cừu vậy, nuôi một con là nuôi, nuôi cả bầy đàn cũng là nuôi.

"Được rồi, thế cũng được." Dương thị không nói gì thêm nữa.


"Đây, vừa ℓàm xong hai bình, con dùng trước đi, thiếu nữ thì phải thật xinh đẹp vào." Tiết ℓão đầu ℓiếc mắt nhìn gương mặt của Mạnh Thanh La. Thuở đầu, ℓúc mới gặp nàng, hài tử này vừa gầy nhom vừa đen đúa, xấu chết đi được.

Chịu khó dưỡng một thời gian thì bây giờ nàng đã đỡ hơn ℓúc chạy nạn rất nhiều, nhưng vẫn chưa đủ, phải dưỡng thêm nữa mới được.







Bình Luận (0)
Comment