Chương 176 - Chương 176: Thân Thiết
Chương 176: Thân Thiết
Chương 176: Thân Thiết
"Đa đa (ca ca), đa đa (ca ca)..."
Mạnh Thanh La chưa bước chân vào đại thính mà đã nghe thấy hai bánh bao nhỏ ℓại vui vẻ gọi ca ca.
Nàng vào xem, Đại Nha không có ở đây, chỉ có một ℓớn, hai nhỏ và hai thú cưng trong đại thính. Yến Mân chạy ở đằng trước, hai bánh bao nhỏ đuổi theo phía sau, còn Nhị Hắc và Bạch Lãng thì đứng ở hai bên để bảo vệ chúng.
Chúng thích Yến Mân thế à?
Lúc phải rời đi, Yến Mân khóc long trời lở đất. Bé không nỡ rời xa Phúc Lai thôn, không nỡ rời xa Mạnh gia, không nỡ rời xa thần y di, càng không nỡ rời xa Bình Bình và An An, cả thú cưng của hai đứa nhóc là Bạch Lãng và Nhị Hắc nữa.
Lần này đi về, chẳng biết bé phải chờ đến năm nào tháng nào mới được xuất cung, đến Quan Châu chơi đây?
Nghĩ đến những điều này, Yến Mân ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa!Còn Yến Mân đang ngồi trên xe ngựa thì vẫn còn khóc rấm rứt. Nếu bé biết mình không bằng một túi kẹo thông trong lòng đệ đệ An An, không bằng tám con vịt vàng trong lòng đệ đệ Bình Bình thì khéo lại gào to, òa khóc nức nở kinh thiên động địa, núi sông đổi sắc mới chịu ngừng.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Mạnh Thanh La nhờ Dương thị trông giúp hai bánh bao nhỏ, bảo rằng hôm nay mình hơi mệt, nhờ nàng ta chăm nom hai bé con một buổi tối, sau đó về phòng, đóng cửa ngủ.
Thật ra trong thời gian vừa qua, Mạnh Thanh La đã suy nghĩ kỹ càng. Nàng phải đến Yến Vương phủ một chuyến để tìm gặp Yến Tu Trúc và làm cho ra lẽ chuyện khi xưa, lơ nga lơ ngơ mà sống qua ngày không phải tác phong của nàng.Tiểu bằng hữu Yến Mân chơi ở nhà nàng hăng say đến mức quên cả trời trăng mấy gió, thúc của bé không phải người đến đón bé về, mà bé cũng không thèm nhắc đến chuyện trở về vương phủ.
Cho đến khi bước vào tháng Chạp, Yến quản gia đến Cát Tường trấn để vận chuyển lô rượu cuối cùng của đầu năm, tiện đường đón Yến Mân đi luôn.
Yến quản gia nói rằng Thái tử đã đi sứ ở nước láng giềng về và đã trở lại kinh thành, Thái tử phi nương nương cũng nhớ Yến Mân, truyền thư cho Từ Trung Nguyên dẫn người hộ tống bé về kinh thành.Nghe nói trong hậu viện Yến Vương phủ của hắn không có lấy một nữ nhân nào, thế thì làm gì có chuyện hắn dạo chơi tại cái nơi giấu dơ chứa bẩn này?
Thời gian như cát chảy qua những kẽ ngón tay, thấm thoát trôi đi rất nhanh, mới đó mà đã bước sang tháng mười hai.
Trong khoảng thời gian đó, ngoại trừ Yến quản gia thỉnh thoảng đến thảo luận với nàng về chuyện chưng cất rượu ra thì Yến Tu Trúc không xuất hiện thêm một lần nào nữa, chẳng biết vì hắn phải đón năm mới, tất bật bộn bề thật hay do chưa hết kinh hoàng sau khi bị nàng đánh một trận cho tơi tả.Mạnh Thanh La quan sát qua lại giữa ba đứa trẻ, bỗng nhiên... nàng nhận ra một vấn đề, sao nàng cảm thấy Đại Bảo Trường Bình và Yến Mân có nét hao hao nhau thế nhỉ?
Liên tưởng đến chuyện Yến Tu Trúc đã làm, cả gương mặt tuấn tú của hắn nữa, một suy nghĩ kỳ lạ chợt nảy ra không đầu Mạnh Thanh La. Có khi nào người ăn nằm với nguyên chủ (nàng) vào buổi tối hôm ấy chính là Yến Tu Trúc không?
Nhưng rồi nàng lại thấy suy nghĩ này không khớp cho lắm, không phải tên Yến Tu Trúc này có thói sạch sẽ à?Bình Bình và An An cũng không nỡ để ca ca đi, hai đứa nhóc ôm Yến Mân mãi không chịu buông tay. Cuối cùng, Yến Mân òa khóc, hai bé con cũng khóc oa oa, ba huynh đệ ôm nhau khóc thắm thiết.
Ba tiểu tử khóc dữ dội như thế cũng làm Mạnh lão gia tử, nãi nãi và Dương thị vô cùng đau lòng.
Sau khi Yến Mân rời đi, Bình Bình và An An tiu nghỉu rất lâu, cho dù Mạnh Thanh La cố gắng an ủi hai bánh bao nhỏ cách mấy thì vẫn không được. Cho đến khi Mạnh Thanh La tung đòn sát thủ, hứa mua cho An An một túi kẹo thông thượng hạng, mùa xuân năm sau nuôi cho An An tám con vịt vàng thì hai bé mới không buồn nữa.