Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 178 - Chương 178: Đánh Thêm Một Trận Nữa

Chương 178: Đánh Thêm Một Trận Nữa
Chương 178: Đánh Thêm Một Trận Nữa
canvasb2b1780.pngMạnh Thanh La cười khẩy: "Vậy để ta đoán, Yến Thế tử xem ta có đoán đúng không nhé? Cách đây hai năm, Yến Thế tử đã gây ra chuyện hèn hạ, sau đó đoán hai hài tử nhà ta ℓà nhi tử của ngươi nên điều tra ta, đúng không?"

Yến Tu Trúc câm nín, một ℓúc ℓâu sau, hắn mới ℓấy hết can đảm ℓiến thoắng kể ℓại đầu đuôi câu chuyện cho Mạnh Thanh La nghe.

Kể xong, hắn ℓại ngước ℓên, thăm dò phản ứng của Mạnh Thanh La một cách đáng thương.

canvasb2b1781.pngNhững tiếng gõ bàn ấy cứ như nện ℓên trái tim đang đập bình bịch ℓiên hồi, thấp thỏm khôn xiết của Yến Tu Trúc vậy.

Yến Tu Trúc: Ngươi nói vậy thì ta biết tiếp lời thế nào đây?

"Của ta... Ngọc bội này là của ta!"

Gì cơ?
"Á..."

Yến Tu Trúc đang ngồi trên ghế bị Mạnh Thanh La đạp bay, va vào cánh cửa rồi ngã nhào ra mặt sàn.

Không chờ hắn bò dậy, Mạnh Thanh La lại vút qua, ghì hắn xuống đất, vòng chân trèo lên người hắn ngồi rồi đấm hắn xối xả: "Này thì kéo quần không chịu trách nhiệm, này thì ngu ngốc bị kẻ khác hãm hại, này thì..."
Mạnh Thanh La thảy nó sang cho Yến Tu Trúc: "Giúp ta điều tra chủ nhân của miếng ngọc bội này là ai."

Vừa nhận lấy ngọc bội, nét mặt của Yến Tu Trúc bỗng dưng thay đổi, hắn lại thấp thỏm hỏi: "Mạnh cô nương có được miếng ngọc bội này từ đâu?"

"Còn từ đâu nữa? Sau khi tỉnh lại, ta đã nhặt được nó trên giường ở Di hồng viện, của một tên nam nhân cặn bã ăn hết sạch sành sanh nhưng lại không chịu trách nhiệm đấy!"
Lúc này, khi đứng trước mặt Mạnh Thanh La, Yến Tu Trúc căng thẳng đến mức trông chẳng khác gì phạm nhân sắp bị đưa lên đài xét xử vậy.

Mạnh Thanh La thì đang nghĩ: Thế là mọi chuyện đã được làm rõ, không chênh lệch quá nhiều so với những gì nàng đã phân tích. Có điều cả hai đều không điều tra được bước cuối cùng. Nói cách khác, không thể chắc chắn 100% chân tướng cuối cùng của sự việc!

Thật lâu sau, Mạnh Thanh La sực nhớ ra một chuyện quan trọng mà mình lại suýt quên bẵng. Nàng luồn tay vào tay áo, lấy từ trong không gian ra chiếc ngọc bội của tên nam nhân chết tiệt mà nguyên chủ đã cất trong hộp gỗ.
Hình ảnh gì đang hiện ra trước mắt họ đây?

Họ thấy Mạnh cô nương đang nằm sấp trên người chủ tử mình, mặt dán mặt, môi dán môi, tư thế vô cùng mập mờ. Còn chủ tử nhà họ thì đang nhắm tịt mắt nằm bất động dưới đất, rõ ràng hắn đang rất tận hưởng.

Chuyện này...
Này thì làm hại nguyên chủ đánh mất trong trắng, trải qua mười tháng mang nặng đẻ đau, này thì làm hại cả nàng ấy lẫn hai hài tử bị kẻ khác xem thường!

Phó Tam Nguyệt và Yến Ưng đang ngồi trên mái nhà thì nghe thấy tiếng đấm bốp bốp bốp rõ đau, hai người không màng cả câu cút đi mà trước đó chủ tử đã ra lệnh cho hai người, hớt ha hớt hải bay xuống xem thử chuyện gì đang xảy ra.

Kết quả...
Mạnh Thanh La thình lình đứng bật dậy, xông về phía Yến Tu Trúc đang ngồi trên ghế, tóm lấy vạt áo trước của hắn với tốc độ nhanh như chớp rồi giật lên, trợn to đôi mắt hồ ly xinh đẹp mà trừng hắn: "Ngươi lặp lại lần nữa, của ai cơ?"

"Của ta! Ngọc bội là của ta! Mạnh cô nương, hai đứa trẻ đó là của ta! Người ở trong phòng tối hôm đó là ta! Tối đó ta bị kẻ xấu bỏ thuốc trong thức ăn và rượu, ta..."

"Ầm..."


Trời ơi, không được nhìn, đau mắt quá!

canvasb2b1782.pngMạnh Thanh La cũng ngây ra như phỗng, nàng đang đấm thì Yến Tu Trúc nằm yên chịu những cú đấm của nàng bỗng dưng né tránh.

Sau đó, sau đó...







Bình Luận (0)
Comment