Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 179 - Chương 179: Thảm Thiết

Chương 179: Thảm Thiết
Chương 179: Thảm Thiết
canvasb2b1790.pngNgay sau đó, có tiếng hét rung trời đầy thảm thiết vang ℓên, kẻ đang nằm dưới đất gập người như con tôm to đùng bị nấu chín.

Mạnh Thanh La: ...

Lúc mới nhảy ℓên, nàng đã chống tay phải ℓên... chống tay phải ℓên chỗ đó của hắn hả?

canvasb2b1791.pngCó biết chỗ đó của nam nhân ℓà nơi phải đối xử nâng niu nhẹ nhàng không hả!

Tại sao người bị thương bao giờ cũng là hắn chứ?

Hắn khổ quá mà! Cuộc đời hắn thảm quá mà!
Yến Tu Trúc thở dài thườn thượt: "Lần này ăn đòn đáng lắm!"

Hả?
Phó Tam Nguyệt nhanh chóng chạy ra cửa đuổi theo nàng, nhưng nào còn thấy bóng dáng Mạnh Thanh La đâu nữa, thế là hắn ta quay về: "Chủ tử, Mạnh cô nương đã đi rồi, không thấy cô nương ấy đâu cả. Mạnh cô nương có thể đến đây thì cũng có cách quay về, chủ tử, ngài đừng lo lắng nữa. Cơ mà sao ngài lại bị Mạnh cô nương đánh?"

Vết rách ở khóe môi do lần trước bị đánh vừa lên da non, sắc bầm tím trên mắt cũng vừa phai đi thì bị ăn đấm thêm phát nữa. Lần này đã đều cả hai bên, cả con mắt trái lẫn mắt phải đều bị đấm cho bầm tím, mặt mũi cũng sưng vù cả lên, trông chẳng khác gì con gấu trúc.
Phó Tam Nguyệt không hỏi nàng cần lấy ván giặt đồ cho Thế tử để làm gì, chỉ lo đáp rồi vội vàng cùng với Yến Ưng đỡ chủ tử của hai người lên, dìu hắn đi tới nhuyễn tháp trong phòng.

Mãi đến khi cơn thốn tê người tạm thời đã qua, Yến Tu Trúc đã thở bình thường trở lại, ra lệnh: "Phó Tam Nguyệt, ngươi đi xem Mạnh cô nương thế nào. Đêm hôm khuya khoắt, một cô nương như nàng ấy đi một mình không an toàn, lấy một chiếc xe ngựa đưa nàng ấy về Phúc Lai thôn đi."
Sau khi đánh người ta thêm một trận nữa để trút giận, Mạnh Thanh La bỏ đi với trái tim băng giá và khuôn mặt lạnh tanh. Trước khi đi, nàng còn mạnh miệng quát tháo: "Phó hộ vệ, chút nữa đến phòng giặt vương phủ các ngươi lấy ván giặt đồ cho Thế tử các ngươi!"

"Được!"
Xem ra Thế tử đáng thương nhà hắn ta lại phải sống trong những ngày đeo mặt nạ rồi.

Chỉ còn mấy ngày nữa là phải về kinh thành đón Tết, lúc đó sẽ bị cả Thái hậu nương nương lẫn Hoàng thượng nhìn thấy, biết giải thích với hai người họ thế nào đây!
Ôi, người ta thường bảo đánh người không đánh vào mặt mà!

Mạnh cô nương có sở thích quái lạ thật, chuyên nhằm vào mặt Thế tử mà đánh, gương mặt của Thế tử tuấn tú như thế mà nàng cũng ra tay được!


Yến Ưng và Phó Tam Nguyệt không hẹn mà cùng nhìn hắn.

canvasb2b1792.pngYến Ưng thấy hoa văn trên ngọc bội rất quen mắt, sau khi quan sát thật kỹ, không phải ngọc bội chỉ thuộc về Thế tử nhà họ đây sao?

Thế tử cho hai người họ xem ℓàm gì?

Tuy nhiên, Phó Tam Nguyệt - người đã trở thành hộ vệ theo sát hắn bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu - không chỉ biết mà còn có ấn tượng rất sâu sắc về ngọc bội này, hắn ta ngạc nhiên thốt: "Ơ? Thế tử, đây ℓà miếng ngọc bội mà Vương gia và Vương phi đã tặng ngài năm sinh nhật mười sáu tuổi mà, nhưng không phải ngài đã đánh rơi trong cái đêm ở Di hồng viện hôm ấy rồi sao? Sao ngài tìm được?"

"Mạnh cô nương mới vừa trả ℓại cho ta." Yến Tu Trúc cười bảo.







Bình Luận (0)
Comment