Chương 180: Tiếp Tục Đánh Nhầm
Chương 180: Tiếp Tục Đánh Nhầm
Bởi vậy Thế tử nhà họ mới cười khù khờ như tên ngốc dù đã bị đánh bầm dập như heo ư?
Hai hộ vệ đột nhiên có suy nghĩ rằng, có phải Thế tử bọn họ ngốc đâu, chính bọn họ mới ngốc, bọn họ quá ngốc!
Sau khi nhảy ra khỏi tường thành Quan Châu, Mạnh Thanh La ℓại ℓái chiếc xe motor nhỏ yêu thích của mình nhanh chóng trở về Phúc Lai thôn trong đêm, rồi ℓặng ℓẽ trở về nhà, mò mẫm vào phòng của mình.
Mạnh Thanh La hơi thất vọng, ra khỏi không gian rồi nằm ngủ.
Có lẽ vì bị sự việc đã xảy ra vào đêm nay tác động, nàng lại nằm mơ.
Trong mơ, nàng chỉ biết trơ mắt nhìn nguyên chủ chui vào Di hồng viện, mơ mơ màng màng lần mò vào gian phòng của Yến Tu Trúc.
Từng hương thơm ngát lan tỏa từ trong phòng, đó là mùi thơm do rượu và thức ăn trên bàn phát ra. Nguyên chủ rón rén đi qua, cầm một cái đùi gà lên, cho vào miệng...
…Cuối cùng nàng cũng biết tướng hay ăn hàng của An An giống ai rồi!
Buổi tối hôm ấy, nguyên chủ đói bụng quá nên đầu óc mụ mẫm cả, loạng choạng vào phòng, thấy đồ ăn thì thỏa sức ăn uống no nê, không biết tí gì gọi là liêm sỉ cả.
Ăn no xong còn tò mò cầm ly rượu trên bàn mà nhâm nhi nữa chứ...
Ôi ôi, mặt mũi vứt hết rồi còn đâu!Ngày hôm sau, ánh mặt trời bao trùm lên Phúc Lai thôn vẫn rực rỡ trước sau như một.
Tất cả các Lang của Mạnh gia và cả cha ngốc đều dậy sớm chạy bộ, nhưng trong đó vắng mặt một người - Mạnh Thanh La.
Nghe Dương thị bảo những ngày qua Mạnh Thanh La mệt mỏi vì bề bộn nhiều việc, tất cả mọi người đều ăn ý không đánh thức nàng.
Ngay cả hai bé con cũng để nãi nãi mặc y phục và cho ăn sáng, ngoan ngoãn không quấy rầy giấc ngủ của nương mình.Nhưng đó chưa phải là điều làm nàng mất thể diện nhất. Có lẽ sau khi biết bản thân trúng chiêu, Yến Tu Trúc không ăn uống nữa, lúc tình độc phát huy tác dụng thì cố gắng kìm chế dục vọng, nằm mê man trên giường, ở tại Di hồng viện nhưng không cho bất cứ ai vào giải tỏa giúp mình.
Sự nghị lực của hắn quả là cao đến không tưởng...
Trong khi nguyên chủ chỉ là một tiểu cô nương, làm gì chống chọi nổi sự tấn công mãnh liệt của lửa dục. Khi phát hiện có một nam nhân khôi ngô nằm trong phòng, nàng ấy đã quờ quạng bò lên giường với khuôn mặt đỏ bừng, vâng theo tiếng gọi của bản năng, chủ động làm này làm kia với người ta...
Do đó, trong chuyện này, chính bản thân nàng ấy đã tự đưa tới cửa, lại còn ép buộc Yến Tu Trúc, ấy vậy mà đêm qua nàng lại đánh Yến Tu Trúc một trận tơi tả vì chuyện đó!Thật ra Mạnh Thanh La trong phòng đã tỉnh.
Lúc này, nàng đang nằm sấp trên giường, che mặt, vùi mình trong chiếc chăn mềm mại như con đà điểu vùi đầu xuống cát và duy trì tư thế này đã gần nửa canh giờ.
Giấc mơ đêm qua cứ lởn vởn trong đầu nàng không chịu biến mất, à không, đó không phải là mơ, đấy là chuyện đã thực sự xảy ra trong hiện thực rồi. Chẳng qua là nó bị nguyên chủ lãng quên tại nơi sâu thẳm nhất trong trí nhớ, để rồi giờ đây, nó lại ùa về vì bị chuyện đêm qua thúc đẩy mà thôi.
Trời ơi, hình như nàng lại đánh nhầm rồi!Yến Tu Trúc mà biết được thực hư sự tình thì nàng sẽ hứng chịu hậu quả khủng khiếp nhường nào đây?
Nàng không muốn nghĩ! Nàng không muốn nghĩ!
Chao ôi, ngại chết đi được, chột dạ quá đi mất...
Nàng chẳng những chiếm đoạt thân xác của người ta mà còn cướp con người ta, bây giờ nàng còn đánh đập người ta một cách không thương tiếc, mắng người ta là đồ cặn bã, là tên nam nhân chết tiệt nữa!
Không, không, chính nàng mới ℓà đồ cặn bã! Nàng thấy mình khốn nạn quá trời quá đất, không, phải ℓà máy bay chiến đấu giữa đám nữ nhân khốn nạn mới đúng!