Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 185 - Chương 185: Gặp Lại Mai Nương

Chương 185: Gặp Lại Mai Nương
Chương 185: Gặp Lại Mai Nương
canvasb2b1850.png"Xin hỏi, ngài có phải chưởng quầy không?" Mạnh Thanh La hỏi ℓại một ℓần nữa.

"Có chuyện gì thì nói đi." Cải thảo xanh vẫn miệtn mài gẩy bàn tính, nói mà không thèm ngẩng đầu ℓên.

Mạnh Thanh La không giỏi về ℓàm ăn cho ℓắm, dù gì nàng cũng ℓà người chủ động đến để rao hàng nên vẫn cười tươi tắn: "Nếu ngài ℓà chưởng quầy thì chỗ ta có một ℓoại cao dưỡng nhan, chẳng những có tác dụng ℓàm ℓàn da trắng nõn, mịn màng mà còn có thể trị sẹo, ngài xem..."

Cải thảo xanh đang tính sổ sách thì dừng ℓại, chết tiệt, ℓại tính sai nữa rồi!

Tháng nào đi tính cái sổ kế toán giẻ rách này cũng mất mấy buổi tối ℓiền của hắn ta, ngay cả thời gian đi gặp nhân tình cũng không có.

Đúng ℓà xui xẻo mà!

Cải thảo xanh thảy bút ℓên bàn một cách hằn học, trừng mắt với Mạnh Thanh La: "Ta nói chứ sao tiểu cô nương nhà ngươi ℓại dông dài thế hả? Người như ngươi thì ℓàm được cao dưỡng nhan tốt cỡ nào?"

Mai nương đã nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện mới nãy của hai người, nàng ta cũng đã thấy thái độ mà cải thảo xanh Phí chưởng quầy dành cho Mạnh Thanh La.

"Cái... Cái đó, mỹ nữ tỷ tỷ, hai người cứ nói chuyện đi, hai người cứ nói chuyện đi, ta đi trước đây!" Mạnh Thanh La xoay người định bỏ chạy.

"Tiểu cô nương, đừng đi vội thế!" Nhưng Mai nương gọi Mạnh Thanh La lại: "Ta muốn thứ đó của ngươi. Người khác không biết hàng, nhưng ta biết!"

Mạnh Thanh La nghe vậy thì nghĩ: Ơ? Cũng được nhỉ!
Nói cách khác, thứ mà tiểu cô nương đem đến là hàng tốt thật, vậy hắn ta...

"Ôi chao, ôi chao... Mai nương, ngươi làm vậy sao được, tiểu cô nương đến y quán nhà ta trước mà, sao ngươi có thể đến y quán nhà ta mà công khai cướp người, à không, cướp đồ được? Ngươi phải nể mặt ta chút chứ!"



Mạnh Thanh La thản nhiên lườm hắn ta, nàng không giận, toan xoay người rời khỏi đây.

"Ha ha ha..." Đột nhiên, một tiếng cười duyên dáng truyền đến từ cửa y quán: "Phí chưởng quầy ơi là Phí chưởng quầy, ngươi muốn Mai nương này biết nói sao về ngươi đây?"

Thấy là người quen, thái độ của cải thảo xanh Phí chưởng quầy thay đổi một trăm tám mươi độ: "Ai chà, Mai nương, là ngươi à? Ngọn gió Đông nào đã thổi ngươi đến Cát Tường trấn thế này?"

Nữ tử kiều mỵ tên là Mai nương không thèm ngó ngàng gì tới hắn ta mà nhìn về phía Mạnh Thanh La: "Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Nàng thầm chửi rủa trong bụng: Nhưng ta không hề muốn gặp lại ngươi chút nào đâu!

"Ha ha ha..." Mai nương lại phá lên cười sặc sụa.

"Mai nương, ngươi biết tiểu cô nương này sao?" Cải thảo xanh mon men đi tới.

Mai nương trừng mắt nhìn hắn ta: "Gì đấy? Mấy ngày nay không có chuyện gì vui nên trong lòng bực dọc à? Hôm nay ngươi đã từ chối một vị thần tài rồi đấy!"
Mạnh Thanh La nhìn nữ tử nở nụ cười quyến rũ trước mặt: "..."

Đậu xanh rau má!

"Sao thế? Tiểu cô nương muốn vờ như không biết Mai nương ta ư?"

Mạnh Thanh La cười gượng gạo với nàng ta: "Mỹ nữ tỷ tỷ, là ngươi à? Đúng là... duyên phận mà!"
Rồi nàng dừng bước ngay.

Câu nói đó của Mai nương làm Phí chưởng quầy thấy có gì đó không đúng.

Lúc còn trẻ, Mai nương là hoa khôi của Di hồng viện ở phủ thành, sau này vì có cách giải quyết công việc thông minh nên nàng ta đã lọt vào mắt xanh của Đông gia của Di hồng viện, cho nàng ta thoát khỏi tiện tịch, hiện Mai nương đang là tổng quản sự của Di hồng viện ở phủ thành.

Không ai có thể khinh thường mắt nhìn của nàng ta!
Nói xong câu ấy, hắn ta còn đánh giá Mạnh Thanh La từ trên xuống dưới. Mặc dù bộ xiêm y Mạnh Thanh La mặc hôm nay không hoa lệ nhưng cũng không đến nỗi tồi tàn, chẳng qua là do hắn ta bực mình chuyện tính nhầm quá, vừa lúc lại có Mạnh Thanh La ở đây nên giận cá chém thớt lên đầu nàng mà thôi.

"Còn nữa, nơi này là y quán, bán cao dưỡng nhan con khỉ gì? Đi đi, đi đi, đừng quấy rầy bổn chưởng quầy tính sổ sách!"

Mạnh Thanh La: "..."

Ông cha nói đúng lắm, tự đến mua bán thương lượng thì đời nào được người ta coi trọng, nàng suy nghĩ đơn giản quá rồi!




Bình Luận (0)
Comment