Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 188 - Chương 188: Không Biết Xấu Hổ

Chương 188: Không Biết Xấu Hổ
Chương 188: Không Biết Xấu Hổ
canvasb2b1880.pngSong, nàng chưa kịp nói hết câu thì một tràng tiếng cười nắc nẻ vọng ℓại từ phòng kế bên, chẳng biết bên đó đang nói chuyện mà cười to đến vậy.

Trời đất! Nàng mải ℓo bàn chuyện ℓàm ăn quá, quên khuấy Thế tử Tề Vương đang ở phòng bên cạnh, suýt chút nữa đã quẳng việc quan trọng này ra sau đầu rồi.

Mạnh Thanh La ℓàm động tác "Suỵt" với Mai nương, sau đó chạy qua ôm tường, dán sát tai vào tường để nghe ℓén cuộc trò chuyện của phòng bên cạnh.

Tư thế dính chặt vào tường của nàng trông chẳng khác gì một con thằn ℓằn.

Mai nương: "..."

Cô nương này chẳng để ý hình tượng của mình, không câu nệ tiểu tiết chút nào!

"Nói chuyện nãy giờ, tại hạ quên hỏi sao Thế tử có thời gian rảnh rỗi ghé Quan Châu chơi."

Một giọng nói cất lên.

Mạnh Thanh La đoán đó có lẽ là người đi cùng Yến Tu Minh.

"À... Do ta nghe phụ vương ta kể Hoàng thượng khen con ma chết sớm Yến Tu Trúc kia cai quản Quan Châu đâu vào đấy, chu toàn được cả số bạc chuẩn bị cho những người dân hứng chịu thiên tai nữa, nên bổn Thế tử đến đây xem có gì hay không ấy mà."

"Ồ... Hóa ra Thế tử cũng đến đây để quan tâm đến cuộc sống của người dân." Người nọ tỏ ra đã hiểu, nịnh bợ Yến Tu Minh.
"Tất nhiên rồi! Dù gì đi nữa, ta vẫn là Thế tử của hoàng thất, những người dân phải hứng chịu thảm họa ấy là bách tính của Đại Yến triều. Chẳng quả là do bổn Thế tử và phụ vương nghèo quá, năng lực lại có hạn nên để nạn dân tiến về hướng Bắc, cho Yến Tu Trúc có cơ hội thể hiện ấy mà."

Mạnh Thanh La: "..."

Hừ! Đồ không biết xấu hổ, giỏi dát vàng lên mặt mình thật đấy!

Hai người thống nhất với nhau thời gian và địa chỉ giao hàng mỗi tháng, sau đó Mai nương đứng dậy ra về. Còn Mạnh Thanh La thì tìm cớ ở lại nơi này, bởi vì hai kẻ ở phòng kế bên chưa đi, vẫn còn ngồi trong đó mà thỏa sức ăn uống, khoác lác chém gió.

Đúng là cha nào con nấy, cha công tử bột thì sinh đứa con trai cũng công tử bột nốt. Cả hai cha con đều sống cuộc đời ăn chơi sung sướng từ nhỏ, lòng dạ hiểm ác, lắm mưu đồ đen tối, tác phong cũng không đứng đắn chút nào.





Có ma mới tin!

Mai nương biết chắc chắn nàng làm vậy là có chủ đích, dù vậy nàng ta vẫn không vạch trần Mạnh Thanh La.

Hai người trò chuyện với nhau thêm một lát nữa thì hạ nhân của Mai nương trở lại với một xấp ngân phiếu và con dấu trên tay. Hắn ta dâng cho Mai nương bằng hai tay, sau đó xoay người lui xuống.

Mai nương cất con dấu của mình đi, đếm số ngân phiếu cho đủ rồi đưa cho Mạnh Thanh La: "Tròn sáu trăm lượng, Mạnh cô nương có muốn kiểm tra chỗ ngân phiếu này có phải thật hay giả không?"
Nghe được một lúc thì Mạnh Thanh La lười chẳng muốn nghe nữa, bởi vì nãy giờ nàng chẳng nghe ngóng được tin tức quan trọng hay có ích nào. Nói chung người thì xun xoe, tâng bốc lên trời, kẻ thì chém gió như muốn chém bay cả tầng mây.

"Trông Mạnh cô nương có vẻ hứng thú với Thế tử Tề Vương người ta nhỉ?" Thấy nàng rình nghe trộm cả buổi rồi thôi, Mai nương kìm lòng không đặng nhìn nàng bằng ánh mắt trêu tức, nói đùa.

Mạnh Thanh La vừa thấy ánh mắt của nàng ta đã biết nàng ta suy nghĩ lệch đi đâu rồi, mỉm cười, giải thích: "Mai tỷ tỷ có kiến thức rộng, chắc hẳn đã gặp nhiều những quý nhân này rồi. Còn ta chỉ là một nữ tử nông thôn, không biết mấy người Hoàng tử, Thế tử kia mặt mũi ra sao nên hơi tò mò, tò mò ấy mà!"

Đồ đệ của Tiết thần y mà kiến thức hạn hẹp ư?
Mạnh Thanh La nhận lấy xấp ngân phiếu rồi đếm, đúng sáu trăm lượng, không dư không thiếu một lượng nào. Nàng ngẩng đầu lên, trả lời: "Đủ sáu trăm lượng rồi, không cần kiểm tra thật hay giả đâu, ta tin ngươi."'

Sau khi cất xấp ngân phiếu vào tay nải (thật ra là không gian), Mạnh Thanh La chìa tay về phía Mai nương, bảo: "Mai tỷ tỷ, hợp tác vui vẻ!"

"Hợp tác vui vẻ!" Mai nương nở nụ cười quyến rũ, cũng chìa tay ra theo Mạnh Thanh La, hai người bắt tay nhau.

Mai nương: Lễ bắt tay này mới lạ thật, cơ mà cảm giác này cũng không tệ!




Bình Luận (0)
Comment