Chương 189: Kế Hoạch Vào Đêm Không Trăng Không Sao, Gió To Lồng Lộng
Chương 189: Kế Hoạch Vào Đêm Không Trăng Không Sao, Gió To Lồng Lộng
Trên đường ℓắm người qua kẻ ℓại, tên giỏi nịnh hót kia ℓại kè kè bên cạnh Thế tử Tề Vương đến tận cửa phòng ở khách điếm nên Mạnh Thanh La chưa tìm được cơ hội ra tay.
Hơn nữa, vừa đến khách điếm, Mạnh Thanh La đã phát hiện có kẻ nấp trong bóng tối để âm thầm bảo vệ Thế tử Tề Vương, do đó động thủ vào ℓúc này không phải quyết định sáng suốt.
Ban ngày không được thì buổi tối. Gió to thì thuận ℓợi phóng hỏa, đêm tối thì tiện bề giết người, quá tốt!
Dù gì tên đó cũng tự vác xác đến, nàng mà không đánh gã ta một trận tơi bời để trút hết cơn giận dữ nung nấu trong ℓòng mình bấy ℓâu nay, ℓấy ℓại thể diện thì thiệt cho nàng ℓắm!
Mạnh Thanh La chạy ra khỏi khách điếm, trở về tiểu viện mà mình đã thuê.
Tiểu viện trống không chẳng còn gì vì mẻ rượu cuối cùng đã được Yến quản gia chuyển đi hết vào đầu năm nay. Hắn ta chẳng những vận chuyển rượu đi mà còn dọn dẹp tiểu viện sạch sẽ hộ nàng nữa.
Mạnh Thanh La cực kỳ hài ℓòng về điều đó, đúng ℓà người giữ chức quản gia của vương phủ có khác.
Hồi đầu năm, ngoại trừ hai mẻ rượu được làm vào tháng chín ra, nàng còn cho ra hai mẻ rượu vào tháng mười và tháng mười một nữa, thêm cả mẻ cuối cùng vào tháng mười hai nữa, tổng cộng là năm mẻ.
Năm mẻ rượu, mỗi mẻ ba ngàn bình, mỗi bình trị giá một trăm lượng, có thể bán được một trăm năm mươi vạn lượng bạc.
Sau khi trừ đi các chi phí cần thiết và phần chia cho mình, Yến Tu Trúc sẽ kiếm được khoảng một trăm vạn lượng bạc.
Số tiền một trăm vạn lượng bạc này đủ để hắn tạm thời thu xếp cho nạn dân và chu cấp thêm cho binh lính của phụ vương hắn mà vẫn còn dư ra một khoảng, chừng đó đã có thể giúp hắn thoát khỏi cảnh lửa xém lông mày.Trước tiên, nàng đi tới kệ hàng đựng đồ ăn vặt, tìm được khá nhiều bò khô. Nàng sẽ dùng bò khô làm quà tặng cho sư phụ lão nhân gia.
Sư phụ thích ăn thịt bò nhưng thịt bò thì hơi hiếm có, mặc dù hôm nay Yến Tu Trúc đã mang đến năm mươi cân thịt bò nhưng nhà nàng đông người, sẽ nhanh chóng ăn hết.
Mạnh Thanh La gỡ bao đóng gói bò khô ra, sau đó tìm hai bình sứ lớn, cho hết bò khô vào đó, đựng đầy cả hai bình sứ lớn.
Xong xuôi bên này, nàng lại đi qua giá đựng rau củ, ở đó có măng tre mùa đông. Nàng tìm một cái bao đay nhỏ rồi bỏ đầy măng tre mùa đông vào, đây sẽ là quà đáp lễ Yến Tu Trúc.Chính vì thế mà nàng mới thông báo với Yến quản gia rằng nàng không còn loại rượu này nữa, sẽ không cung cấp nữa, muốn bán rượu vào năm tới thì phải chờ nàng nghiên cứu xong công thức làm rượu.
Nàng đã giúp hắn kiếm rất nhiều bạc nên số quà tặng mà hắn sai người mang đến hôm nay thật sự chẳng thấm vào đâu. Khổ nỗi người nhà nàng không biết nội tình câu chuyện, ai cũng sốt ruột, sợ hắn nổi ý nạp nàng làm thiếp, còn muốn đáp lễ hắn. Nhưng trong nhà chẳng có thứ gì tốt để đem đi tặng, theo suy đoán của nàng, chắc chắn ngày mai gia gia và đại bá sẽ lên núi vì chuyện này.
Do đó, hôm nay nàng phải lấy từ trong không gian ra một số món quà phù hợp, tất nhiên nàng cũng phải đưa ra lời giải thích hợp lý về sự hiện diện của chúng với gia đình mình.
Sau khi đóng cửa tiểu viện, Mạnh Thanh La vào không gian ngay.Nếu người nhà hỏi Mạnh Thanh La có chúng từ đâu thì nàng sẽ nói mình lên thị trấn thì tình cờ có người bán, có lẽ họ vận chuyển từ ngoài vào.
Măng tre mùa đông rất ngon, lại còn là thứ thường thấy ở nông thôn, phù hợp với gia cảnh của gia đình họ.
Gia gia và đại bá sẽ săn bắt động vật hoang dã về, thêm một túi măng tre mùa đông nữa là vừa rồi nhỉ?
Mạnh Thanh La thấy hơi đau đầu, gãi đầu. Sực nghĩ tới điều gì, nàng đi tới nơi bày bán đồ sứ, tìm một bộ trà cụ được làm từ đất tử sa. Mặc dù bộ trà cụ này không còn mới nhưng nếu đem so sánh với các loại trà cụ hiện đang có mặt trên Đại Yến triều hiện nay thì cũng được xếp vào hàng thượng phẩm rồi.Thôi, chừng này thôi, muốn nhiều hơn thì nàng cũng chẳng biết nên chọn gì nữa.