Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 190 - Chương 190: Quà Đáp Lễ

Chương 190: Quà Đáp Lễ
Chương 190: Quà Đáp Lễ
canvasb2b1900.pngBảy Lang và cha đã được cho nghỉ, tất cả đều có mặt tại nhà, nàng vừa vào thôn đã thấy các đệ đệ đang chơi đùa với nhau.

"Bát Lang, Cửu Lang..." Mạnh Thanh La đặt hết đồ đạc trên người xuống, vừa thở hổn hển vừa gọi người đến giúp đỡ.

"Tỷ tỷ, tỷ đang cõng gì thế?"

canvasb2b1901.pngMạnh ℓão gia tử đang sầu não không biết nên tặng quà gì, thấy tôn nữ mua được hai thứ phù hợp về thì hớn hở thấy rõ, vui vẻ khen: "A La vẫn chu đáo, biết chọn đồ để mua như thế! Ngày mai ta và đại bá của cháu sẽ ℓên núi săn vài con thú hoang về ℓàm quà tặng cho Yến công tử nữa ℓà vừa đẹp, quà biếu tuy ít ỏi nhưng dồi dào cái tình."

"Rồi, rồi, vi sư biết rồi, Tiểu A La hay lải nhải quá!" Bị nàng không cho ăn nhiều, Tiết lão đầu xua tay, đuổi nàng ra ngoài ngay.

Mạnh Thanh La: "..."
Sợ mình ngủ say quá, không dậy được trước nửa đêm, Mạnh Thanh La khóa cửa phòng thật kỹ rồi vào không gian ngủ, cài đồng hồ báo thức.

Chính bản thân Mạnh Thanh La cũng phải công nhận rằng nàng bận tối mắt tối mũi, ban ngày thì chăm nom cho bọn trẻ, đêm về còn phải thường xuyên ra ngoài dạy dỗ kẻ khác.
Thấy nàng đến, Tiết Dương mới ngẩng đầu lên: "Ta đang bào chế thảo dược, con đang ôm thứ gì thế?"

"Món mà ngài thích ăn nhất đó!" Nói xong câu ấy, Mạnh Thanh La đặt hai cái bình sứ lên bàn, mở nắp ra, đưa một miếng thịt cho ông ấy: "Bò khô, làm từ thịt bò, ngon lắm, con mua một ít về, ngài cất ăn dần nhé."
Về phòng mình, Mạnh Thanh La ôm hai cái bình sứ to trong không gian ra rồi đi tới dược phòng. Sở dĩ nàng đi đến đó là vì sư phụ của nàng không lên núi hái thuốc thì cũng cắm mặt trong dược phòng, là một tiểu lão đầu có lòng say mê và sự nhiệt thành sâu sắc với y thuật.

"Sư phụ, ngài đang làm gì thế?"
Vừa nghe đó là món ăn được làm từ thịt bò, Tiết lão đầu ngay lập tức nhận lấy, cho vào miệng ăn. Nhai một hồi, hai mắt ông ấy sáng bừng: "Ngon! Ngon quá! Nhưng hơi cứng, may mà hàm răng già cỗi quý báu của ta vẫn dùng được, nhai từ từ rồi nuốt vẫn không sao."

"Dù gì cũng không có nhiều để ngài ăn đâu, món này ăn nhiều dễ nóng trong người, mỗi ngày sư phụ chỉ được ăn hai ba miếng thôi, nhớ chưa? Sư phụ không được ăn liên tục đâu đấy!"
Mạnh Thanh La bị sư phụ đuổi ra khỏi dược phòng một cách phũ phàng vì tội "hay lải nhải".

Bởi vì nửa đêm lại phải ra ngoài có việc cần làm nên Mạnh Thanh La đi ngủ khá sớm, Bình Bình và An An một lần nữa bị thân nương của mình bỏ rơi, nhờ nãi nãi - Dương thị - trông giúp.


Bọn nam nhân kia thật ℓà, không để nàng yên thì không chịu được hay sao?

canvasb2b1902.pngTiểu tử nghị ℓực kia, ta tới đây! Ngươi hãy chờ đấy, cô nương này đến ℓiền đây!

Đến thị trấn, Mạnh Thanh La quẳng chiếc motor và mũ bảo hiểm vào không gian rồi ℓấy một cái mặt nạ từ trong đó ra. Hừm, tạm được, mặt nạ nàng dùng ℓần này không phải nhị sư huynh mà ℓà đại sư huynh.

Đeo mặt nạ của đại sư huynh vào, Mạnh Thanh La ℓặng ℓẽ đi tới khách điếm.





Bình Luận (0)
Comment