Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 196 - Chương 196: Bắt Trộm

Chương 196: Bắt Trộm
Chương 196: Bắt Trộm
canvasb2b1960.pngKhông, không, họ không muốn chết!

"Thế tử, vị bên mtrong..."

Đợi khi Yến Tu Trúc bước ra, Ngô đồng tri mới tiến ℓên xin chỉ thị.

canvasb2b1961.png"Thế tử, bây giờ chúng ta đi đâu? Về Vương phủ hay ℓà..."

Hai bóng người nằm úp sấp trên tường nhà Mạnh Thanh La.

Một người mặc y phục trắng, người còn lại mặc màu đen, hai cái đầu ngay ngắn lén nhìn ba cục cưng đang chơi trong viện.

"Thế tử, ngài nhìn kìa, cô bé tên là Đại Nha, là khuê nữ của đại ca Mạnh cô nương. Hai cậu bé còn lại một người tên An An, ngài cũng biết cậu bé đó, người còn lại tên là Trường Bình, Bình Bình, có phải trông giống ngài hay không?"

Yến Tu Trúc kích động ngắm nhìn Bình Bình, đứa trẻ bé bé xinh xinh nhưng gương mặt khá lạnh lùng, đứng ở một chỗ nhìn đệ đệ đang chơi trống bổi, trong tay bé cũng đang cầm một cái, là do hắn sai người làm cho bé.
Hai người có võ công cao cường chẳng những cùng ngã khỏi tường mà còn xếp chồng lên nhau: Phó Tam Nguyệt ở dưới còn Yến Tu Trúc nằm bên trên.

Phó Tam Nguyệt: "..."

Yến Tu Trúc: "..."

Đại Bảo nói rành mạch từng chữ, Ngũ Lang lại thông minh, cộng thêm có tiếng thứ gì đó vừa lăn xuống bên ngoài tường nên Ngũ Lang lập tức gào lên: "Có trộm, có trộm, nhị ca, tam ca... Bát Lang, mau bắt trộm!"
"Đến Phúc Lai thôn."

"Dạ!" Phó Tam Nguyệt vui vẻ vung roi ngựa trong tay.

Trong xe, Yến Tu Trúc đang thưởng thức phong cảnh đang dần trôi bên ngoài xe, không kìm được nhoẻn miệng cười thật tươi: A La nhà hắn quá đáng yêu, đến đánh người ta cũng khiến hắn sảng khoái như vậy!

Nửa canh giờ sau.
Mọi người trong nhà nghe xong vội vàng cầm đao, khiêng cuốc, cầm chày cán bột chạy ào ào về phía hậu viện.

"Ngũ Lang, trộm ở nơi nào?" Nhị Lang và Tam Lang chạy nhanh nhất, Bát Lang ở tít phía sau.

"Đệ nghe tiếng động ở phía đó, các huynh nhanh đi." Ngũ Lang bảo vệ bên cạnh ba đứa bé không rời một tấc, nó chỉ về phía hai người Yến Tu Trúc đang nằm chồng lên nhau.

Nhị Lang, Tam Lang và Bát Lang chả thèm mở cửa sau đã chạy xông xông về phía bức tường, ba huynh đệ hợp sức bò lên trên bức tường cao.
Mặt mũi của thằng nhóc đó rất... Rất giống hắn, thật sự đáng yêu!

A La nuôi hai đứa trẻ rất tốt, cả hai đều trắng tròn mũm mĩm, gương mặt xinh xắn khiến người ta muốn lại gần hôn thật mạnh lên chúng.

Có lẽ hôm nay Bạch Lãng và Nhị Hắc không có ở đây nên Ngũ Lang là người trông chừng ba đứa trẻ.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, không có gió to, không có nắng gắt, thế là Ngũ Lang dẫn ba đứa trẻ ra hậu viện chơi đùa, nó vừa đọc sách vừa trông em bé nên cũng không phát hiện hai người nằm úp sấp ngoài bức tường.
Yến Tu Trúc nhìn chằm chằm vào gương mặt bé bỏng của Bình Bình, lòng thầm bình phẩm đầy đắc chí: Ừm, mắt giống ta, mũi giống ta, miệng còn giống ta nhiều hơn...

Nhưng nào ngờ Bình Bình ở nơi đó bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía hai người trưởng thành đang nằm sấp trên bức tường, sau đó bé khẽ nhướng mày, quay sang nhìn Ngũ Lang đang đắm chìm trong sách: "Cữu cữu, có trộm!"

Hai người trên tường thầm hoảng hốt, thằng nhóc này cảnh giác thật!

Không ngờ hai người còn chưa phản ứng kịp thì đã nghe Bình Bình gọi cữu cữu bắt trộm, cả hai hốt hoảng nhảy dựng, kết quả người này đạp vào góc áo người kia, người kia thì kéo nhầm tay áo người này, hai người luống cuống cùng ngã khỏi bức tường.


Nhưng bên dưới tường đâu còn bóng dáng của ai nữa, ba huynh đệ nhảy xuống điều tra xung quanh một vòng.

"Nhị ca, chắc chắn đã có người đến đây nhưng người đó đã chạy rồi." Tam Lang chỉ vào những dấu vết mới xuất hiện ở dưới tường.







Bình Luận (0)
Comment