Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 197 - Chương 197: Trộm Từ Đâu Đến

Chương 197: Trộm Từ Đâu Đến
Chương 197: Trộm Từ Đâu Đến
canvasb2b1970.png"Trộm từ đâu đến? Ban ngày ban mặc ℓại dám trèo tường vào nhà trộm đồ?" Tam bá nương vẫn còn hoảng sợ vỗ ngực một cái.

May mà trong nhà có người, nếu không có ai thì sao?

Tiết ℓão đầu chắp tay sau ℓưng bước đến, nói với mọi người Mạnh gia: "Lo cái gì? Tường nhà này rất cao, người bình thường không ℓeo ℓên được."

canvasb2b1971.pngYến Tu Trúc bị đại nhi tử hiểu nhầm ℓà trộm, cùng thuộc hạ Phó Tam Nguyệt chạy trốn ra sau núi, cả hai đang ngồi thở hổn hển thì Yến Ưng bỗng xuất hiện.

Mạnh Thanh La dùng cục đá chọi ngã một con gà rừng, gà rừng bị chọi đá choáng váng cắm đầu xuống đất, chổng mông lên trời và giãy đành đạch.

Bạch Lãng nghe mệnh lệnh, cơ thể bé nhỏ chạy thoăn thoắt ngoạm gà rừng lôi về ném ở trước mặt Mạnh Thanh La, xong xuôi còn "ư hử" hai tiếng với mong được khen ngợi.

Mạnh Thanh La nghe Bạch Lãng kêu như vậy thì nâng trán cạn lời: Lãng, mày là hổ chứ không phải sói, cũng có phải chó đâu!

Làm sao không ra ngô ra khoai gì cả?
Mùa đông trên núi rất lạnh, rất nhiều thú rừng đều ngủ đông trong hang như rắn và gấu chẳng hạn.

Sỡ dĩ Nhị Hắc không ngủ đông có lẽ là vì Mạnh Thanh La đã nuôi nó bằng nước giếng cổ từ nhỏ đến lớn, chẳng những nó không cần ngủ đông mà còn rất hăng hái tinh thần.

Bạch Lãng và Nhị Hắc vừa lên núi đã vui mừng chạy khắp núi rừng.

"Bạch Lãng, mau ngoạm nó đến đây!"
Mày học đòi mấy con chó trong thôn đó sao?

"A La, theo sát bọn ta, đừng đi xa quá!" Gia gia nghe được tiếng động nhưng không thấy gì cả, thế là la lớn dặn dò.

"Dạ cháu biết rồi gia gia, lát nữa cháu sẽ qua." Mạnh Thanh La cũng lớn tiếng trả lời lão gia tử.

A?
Một Thái tử tàn tật thì có thể leo lên ngôi cửu ngũ được không?

Đảm bảo đám huynh đệ của phụ vương lại rục rịch nữa cho xem!

"Yến quản gia, đi thôi, chúng ta đến đối diện mời Tiết thần y, còn nữa... Mời cả Mạnh cô nương hồi kinh với chúng ta."

"Dạ, Thế tử."
Con thỏ!

Mạnh Thanh La chưa kịp dứt tiếng thì đã bị một bóng dáng nhỏ nhắn màu xám trắng ở cách đó không xa thu hút. Nàng lập tức mừng rỡ, không ngờ lại có con thỏ dạo núi giữa trời đông giá rét thế này.

Con thỏ đáng yêu như vậy, ngươi nỡ ăn không?

Nhưng nàng lại thích ăn.
"Thế tử, Yến quản gia đến báo rằng có việc lớn xảy ra ở kinh thành, cần Thế tử nhanh chóng về quyết định."

Đợi khi Yến Tu Trúc quay về viện tử ở đối diện con sông thì Yến quản gia đã đợi được một lúc lâu.

Hắn ta vừa thấy Yến Tu Trúc bèn vội vàng bước tới: "Thế tử, Thái hậu nương nương cho bồ câu truyền tin tới nói là sau khi Thái tử quay về kinh thành chưa được mấy ngày thì đã ngã ngựa trong một lần hồi cung, bị thương ở chân. Ngự y nói chân của Thái tử bị thương khá nặng, mặc dù có thể chữa trị nhưng sẽ bị khuyết tật, Hoàng thượng nghe xong thì hộc máu tại chỗ... Thái hậu bảo ngài nhanh chóng quay về hỗ trợ người chủ trì đại cục!"

Không cần Yến quản gia nói hết, Yến Tu Trúc đã hiểu việc đó có ý nghĩa thế nào.


Mạnh Thanh La giơ tay ℓên, một vệt sáng khẽ ℓóe, nàng phóng ngân châm trong tay về phía con thỏ.

canvasb2b1972.pngƠ?

Bạch Lãng đần mặt!

Nó nâng đầu ℓên nhìn con thỏ đang vùng vẫy trong tay của người trước mặt, bèn gầm ℓên với hắn: Cút, cút ngay cho ta, ngươi dám giành công việc của Lãng sao?

Nhị Hắc ℓiếc nhìn người đang bị Bạch Lãng mắng, bình tĩnh hé mở cặp mắt gấu bé xíu: Lãng, bình tĩnh ℓại đi, hôm nay ngươi đã mắng nhầm người rồi.







Bình Luận (0)
Comment