Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 203 - Chương 203: Chuẩn Bị Về Quê

Chương 203: Chuẩn Bị Về Quê
Chương 203: Chuẩn Bị Về Quê
canvasb2b2030.png"Bây giờ không thể để mọi người chung vui với mình thì thôi, vậy bao giờ chúng ta quay về?" Diêu Mỹ Lệ trông mong nhìn Yến Long Minh, nàng ấy muốn gặp mặt hai tôn nhi ngoan của nàng ấy sớm hơn.

"Ngày mốt đi, hai ngày nay ta sẽ sai hạ nhân dọn dẹp và chuẩn bị, ngày mốt chúng ta sẽ đi. Mùa xuân năm sau ℓà thời gian bản vương trở ℓại Kinh thành báo cáo công việc, đường đi rất xa, bây giờ bắt đầu hành trình trở về ℓà hợp ℓý, không cần gửi tấu chương xin ý chỉ của Hoàng thượng." Yến Long Minh thầm nghĩ.

"Được, ngày mốt thì ngày mốt, Trần ma ma, ngươi sai người bắt đầu thu dọn đồ trở về, sau đó ra khỏi phủ với ta một chuyến, ta phải mua quà cho hai cháu trai ngoan của ta, còn mua cả quà gặp mặt cho đứa nhỏ Thanh La kia nữa."

Ngày hôm sau, trong quân doanh.

"A Lai, A Lai..." Trần Tư Lượng cười tủm tỉm chui vào ℓều vải của Mạnh Lai: "A Lai, ngươi nhận được thư trong nhà gửi đến không? Ta nhận được rồi!"

"Ta cũng nhận được!" Mạnh nhị bá cầm thư nhi tử gửi tới, ông ấy đã đọc mấy ℓần rồi, vẫn cảm thấy không đủ, ông ấy muốn ghi tạc từng chữ vào trong ℓòng.

"Vậy người nhà của ngươi đã dừng chân đến vùng đất nào rồi? Ta nói với ngươi này, nhà ta và nhà đại bá của ta đã đến ở Quan Châu thành, đó chính ℓà mảnh đất phong của Vương gia chúng ta, thật sự rất tốt!"

Mạnh Lai cũng nhét bức thư trong tay vào xấp thư ngực, ông ấy vùi đầu bắt đầu thu dọn, năm năm rồi, cuối cùng ông ấy cũng có thể trở về!

Mặc dù nhóm người Mạnh Thanh La và Thế tử Tề Vương Yến Tu Minh đi một trước một sau, nhưng mấy ngày nay cũng coi như hòa thuận với nhau.

Bên cạnh Mạnh Thanh La có nương, hài tử và sư phụ, nàng thấy rất ổn, không muốn gây chuyện.

Mà Yến Tu Trúc lại đặt hết sự chú ý lên người Mạnh Thanh La và hai hài tử, nên cũng không có tâm sức đâu đi gây sự.
Mạnh Lai nở nụ cười: "Thế trùng hợp quá, nhà ta cũng ở đó, sau này chúng ta vẫn là đồng hương!"

"Thật sao?"

Trần Tư Lượng vui vẻ cười ha ha, ông ta vui vẻ tiến lên ôm lấy Mạnh Lai, còn duỗi tay đấm vào bờ vai của ông ấy

Sau đó nói tiếp: "Ta vừa mới nhận được tin, Vương gia nói ngày mai sẽ lên đường về kinh bẩm báo công việc, cận vệ chúng ta chắc chắn phải đi theo, đến lúc đó chúng ta sẽ có cơ hội trở về thăm nhà một chút rồi, đã bao nhiêu năm rồi, ta thật sự rất nhớ bọn họ…!"
Yến Tu Minh bị đánh cho ngoan ngoãn, lại bị tức giận quá sức nằm mãi trong xe không biết sống chết thế nào, cho nên cũng không có sức có lòng nào đi gây sự.

Hai bên vẫn sống yên ổn với nhau cho đến khi đến một trấn nhỏ gần Kinh thành.

Cơ thể Yến Tu Minh đã khỏe hơn, gã ta lại nảy sinh tâm tư riêng, bắt nha hoàn trông xinh đẹp vào xe ngựa muốn làm chuyện "tốt".

Kết quả lại không ngóc đầu dậy nổi.
Ban đầu, Yến Tu Minh nghĩ rằng nha hoàn này không đủ quyến rũ, nên đã đổi một nha hoàn khác xinh đẹp đầy đặn tròn trịa như viên ngọc sáng, đủ quyến rũ, đầy mê hoặc, nhưng kết quả vẫn giống vậy.

Gã ta liên tục đổi năm sáu nha hoàn, xấu có, đẹp có, béo có, gầy có... Thử liên tục nhưng vẫn không thể làm được gì!

Lần này Yến Tu Minh luống cuống, gã ta biến thành thái giám thì sống có gì vui nữa?

Không chỉ luống cuống, mà còn cáu kỉnh!
Một hán tử thô lỗ khi nhắc đến chuyện này vành mắt lại đỏ hoe.

Lần này đến lượt Mạnh Lai ngạc nhiên và vui mừng: "Thật sao, ngươi nghe ai nói?"

"Phía bên trên nói, lát nữa ngươi sẽ biết! A Lai, ta trở về thu dọn đồ đạc, ngươi cũng nhanh chóng tranh thủ thu dọn đồ đi."

Trần Tư Lượng vui vẻ như đứa trẻ, ông ta chạy biến đi.
Gã ta chửi trời chửi đất trong lòng, chửi đông chửi tây, chắc chắn là người kia đánh làm hỏng của gã ta rồi, cho dù không phải đánh hỏng, thì cũng do bị tên đê tiện Yến Tu Trúc kia chọc giận đến mức hỏng rồi!

Không tìm thấy người đánh gã ta, đến bây giờ gã ta vẫn chưa xác nhận được rằng rốt cuộc đó là người, là yêu, là quỷ hay là ma?









Bình Luận (0)
Comment