Chương 202: Tôn Nhi Ngoan Của Tổ Mẫu
Chương 202: Tôn Nhi Ngoan Của Tổ Mẫu
"Mỹ Lệ, Vương phi..." Yến Long Minh gọi từ ngoài cửa trong phòng, thấy nàng ấy đang ngồi trong phòng mới ngoác mồm cười và nói: "Ta gọi nàng, sao nàng không đáp? Hôm nay ta có tin tức tốt muốn báo cho nàng."
"Tin tốt gì thế?" Lúc này Diêu Mỹ Lệ mới nhìn về phía hắn ta.
"Ta nhận được thư của Trúc Nhi, nàng đoán xem thằng bé nói gì trong thư?"
Một ℓúc ℓâu sau, Diêu Mỹ Lệ cầm bức thư trên tay và nhảy dựng ℓên, khiến nha hoàn đang bóp vai cho nàng ấy phải hoảng sợ.
Yến Long Minh: "…"
Tiếng cười nghẹn lại trong cổ họng, suýt nữa khiến hắn ta nghẹn chết.
Diêu Mỹ Lệ: "…"Tiểu nha hoàn ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trần ma ma nghe sơ lược thì hiểu Vương phi nhà bà ta đang lẩm bẩm chuyện gì, lập tức cúi xuống phúc lễ: "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi."
"Ha ha ha… Thưởng, thưởng cho toàn phủ, mỗi người một lượng bạc, mọi người cùng vui."Yến Long Minh không bình tĩnh nổi nữa, vừa bật cười ha hả vừa hô thưởng, hố nhi tử mà quên mất bạc này do nhi tử kiếm ra.
"Thưởng, phải thưởng." Diêu Mỹ Lệ nói tiếp: "Trần ma ma, đi nói với quản gia hôm nay phải thưởng to cho trên dưới toàn phủ, theo lời Vương gia nói mỗi người một lượng, nguyên nhân là vì Thế tử nhà chúng ta có Thế tử phi và có con rồi."
Trần ma ma nhìn hai phu thê đang vui mừng không biết phải làm xong thì lý trí giội cho họ một chậu nước lạnh: "Vương gia, Vương phi, nô tỳ nhớ Thế tử chưa từng thành hôn, vậy nương của đứa bé là ai? Tại sao lại có đứa bé?""Đây là sự thật sao? Trúc Nhi không nói dối? Ôi chao... Lợi hại, con ta thật sự lợi hại, còn lợi hại hơn phụ vương của nó nhiều! Ta có nhi tức rồi, ta làm tổ mẫu rồi, a ha ha ha ha..."
Diêu Mỹ Lệ cầm thư quơ tay múa chân.
"Vương gia, Yến Long Minh... Chúng ta về đi, về Quan Châu ngay bây giờ. Ta không đợi nổi dù chỉ một khắc, Trúc Nhi nói hai đứa nhỏ vừa xinh xắn vừa thông minh… Ôi, đám nhóc của tổ mẫu, các cháu chờ tổ mẫu quay về gặp mặt các cháu.""Đúng vậy, thế thì dễ rồi? Nếu đổi lại là muội muội của con bé, dù có con với Trúc Nhi cũng khó tiến vào Vương phủ, nhưng nếu là con bé, ta và Vương gia quay về không cần Hoàng thượng hạ chỉ cũng tự đến tướng quân phủ cầu hôn."
"Nô tỳ cảm thấy nàng ấy rất tốt. Không phải nô tỳ lắm lời trước mặt Vương gia và Vương phi, muội muội của nàng ấy gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc, sợ là nàng ta không hòa hợp với mọi người, tiến vào Vương phủ sẽ trở thành phiền phức to lớn." Trần ma ma suy nghĩ rồi nói.
"Đúng, ma ma nói rất đúng, may mắn người đó là Thanh La." Yến Long Minh liên tục gật đầu, hắn ta nghĩ nếu Vương phi nhà hắn ta là người chưa mở miệng đã lệ rơi đầy mặt, hắn ta sẽ phiền chết mất.Nàng ấy nhìn Trần ma ma với ánh mắt oán trách, ngươi không thể để Vương phi nhà ngươi vui vẻ được sao?
Diêu Mỹ Lệ cầm thư và đọc lại lần nữa: "Ồ, đây là nhân duyên trời định! Nương của đứa bé là Thanh La, trưởng nữ của Uy Mãnh tướng quân phủ, từng có hôn ước với Trúc Nhi do Hoàng thượng ban cho. Chỉ tiếc sau đó…"
"Ơ? Thì ra là đứa trẻ đó, nàng ấy cũng đáng thương, thân nương và tổ phụ đều mất, thân cha thì ở biên giới phía bắc xa xôi, trời xa không săn sóc được cho nàng ấy, tổ mẫu ruột thì bất công như người dưng nước lã." Trần ma ma nghe xong lập tức thở dài.
"Vậy chúng ta khoan hãy bàn chuyện này, đợi khi hai đứa nó đại hôn rồi hẳn ban thưởng, để mọi người cùng vui thế nào?" Diêu Mỹ Lệ nhìn Yến Long Minh rồi ℓại nhìn Trần ma ma.