Chương 201 - Chương 201: Xuất Phát
Chương 201: Xuất Phát
Chương 201: Xuất Phát
Trên xe ngựa, Nhị Lang đánh xe, Mạnh Thanh La, Dương thị, hai cục cưng, Bạch Lãng và Nhị Hắc ngồi trong xe, sư phụ không muốn chen chúc bên trong nên ngồi bên cạnh Nhị Lang.
Hơn nửa canh giờ sau, xe ngựa của Mạnh Thanh La đã đến trước cửa thành Quan Châu. Yến Tu Trúc đã phái Phó Tam Nguyệt đứng chờ ở cửa thành từ trước, Phó Tam Nguyệt thấy xe ngựa từ xa thì nhanh chóng chạy đến, dẫn xe ngựa vào thành tụ họp với Yến Tu Trúc.
Sau khi đôi bên gặp nhau, Tiết ℓão đầu ngồi vào một chiếc xe ngựa khác, vì để không chậm trễ thời gian, mọi người đã xuất phát ℓuôn ngay sau đó.
"Chẳng phải gã ta bị đánh không bò dậy nổi sao? Đúng ℓà ℓiều mạng." Mạnh Thanh La ℓẩm bẩm một câu.
"Bình Bình đang nói hôm qua có kẻ trộm ghé thăm nhà chúng ta." Dương thị giải thích.
Hả?
Mạnh Thanh La nhìn Dương thị: "Nương, xảy ra chuyện gì? Trộm ở đâu?"
Dương thị kể lại chuyện hôm qua cho nàng, cuối cùng còn cảm thán: "Đáng tiếc tên trộm chạy nhanh quá nên không bắt được."Bởi vì lúc này hắn không có tâm trạng quan tâm đến "kẻ đê tiện" già mồm kia nữa, giờ hắn chỉ nghĩ phải làm gì mới tiếp cận Mạnh Thanh La và hai đứa trẻ một cách tự nhiên nhất.
Vả lại đại như tử có nhận ra gương mặt này của hắn chính là người trèo tường hôm qua bị bé hiểu nhầm là tên trộm hay không?
Đệ đệ ngoài giỏi ăn uống ra, những mặt khác thì rất ngơ ngác.
Tại sao ca ca lại nhanh nhạy đến vậy?Nhưng nàng không biết sau khi bị nàng đánh, Yến Tu Minh lại bị Yến Tu Trúc chọc tức hộc máu nên không muốn ở lại Cát Tường trấn một giây một khắc nào nữa, sau khi tỉnh lại, gã ta đã sai hạ nhân khiêng mình lên xe ngựa, sau đó xuất phát hồi kinh.
…
Đám người Yến Tu Minh thấy xe ngựa của Yến Tu Trúc thì lập tức chen lên trước đội ngũ để ra khỏi cổng thành và đi về phía bắc.
Yến Tu Trúc ngồi trên chiếc xe ngựa đằng trước chỉ ngước nhìn đám người đó dần đi xa, mặt không có biểu cảm gì cả.Lẽ ra hôm qua hắn không nên nghe lời tên khốn Phó Tam Nguyệt, bây giờ hay rồi, hắn đã leo xuống mương không thể bò lên được.
Nhức đầu quá!
"Mạnh cô nương, đoàn người sắp xuất phát, công tử nhà ta nói ngươi cần gì cứ lên tiếng, xe ngựa có thể dừng lại bất cứ lúc nào." Phó Tam Nguyệt bước đến trước xe ngựa của Mạnh Thanh La rồi ôm quyền và nói.
"Được, ta biết rồi." Nàng gật đầu trả lời.Xong rồi xong rồi, bé tinh ranh phát hiện ra hắn ta rồi.
"Mẫu thân, có trộm."
Đại Bảo bỗng lên tiếng.
Phó Tam Nguyệt mới đi được mấy bước đã lảo đảo, sau đó chạy biến như bay.Đại Bảo Bình Bình đang ôm Bạch Lãng và vuốt lông cho nó ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung vào gương mặt Phó Tam Nguyệt.
Ơ?
Người này hơi quen nhỉ?
Lưng Phó Tam Nguyệt lạnh toát, vội vàng giơ tay che mặt rồi quay đầu bước đi."Trộm? Trộm ở đâu?"
Tên trộm trà trộn vào đội ngũ của Thế tử, chẳng phải tự chuốc họa vào thân sao?
Mạnh Thanh La nâng mắt nhìn xung quanh nhưng... Bên ngoài không có ai cả.
Hôm qua lúc sự việc xảy ra, đám người Mạnh Thanh La đang ở trong núi nên không biết, hơn nữa họ vừa về đến nhà thì bỗng đổi ý muốn đến kinh thành nên người nhà chưa nói với họ, Tiết lão đầu cũng bận đến nỗi quên đưa thuốc bột để nàng rắc lên tường.
Hai người nào đó ở đằng trước đang hắt hơi ℓiên tục.
Lúc này, ở Nam Cương.
Yến Long Minh mặc áo giáp vô cùng oai phong, đang đi từ quân doanh về nhà.
Hắn ta vừa bước vào hậu viện đã ℓa to: "Mỹ Lệ, Mỹ Lệ... Nàng ở đâu?"