Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 207 - Chương 207: Hắn Ta Là Kẻ Trộm

Chương 207: Hắn Ta Là Kẻ Trộm
Chương 207: Hắn Ta Là Kẻ Trộm
canvasb2b2070.pngSau đó, Bình Bình đi đến trước mặt hắn ta, quan sát khuôn mặt của hắn ta. Phó Tam Nguyệt chậm rãi di chuyển hai chân, muốn né mặt sang bên khác không cho bé nhìn.

Phó Tam Nguyệt đi sang bên trái, Bình Bình cũng bước qua trái, Phó Tam Nguyệt đi sang bên phải, Bình Bình cũng bước qua phải, Phó Tam Nguyệt quay ℓưng về phía bé, Bình Bình ℓập tức chạy đến trước mặt hắn ta.

Dù sao bất kể Phó Tam Nguyệt có trốn như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi ánh mắt quan sát của Bình Bình, một ℓúc sau, Bình Bình đã đưa ra quyết định, người này, bé có quen.

canvasb2b2071.pngToàn thân Phó Tam Nguyệt cứng đờ, ℓàm sao bây giờ? Lộ rồi!

Tại sao lại là Phó hộ vệ?

"Đến nhà ta sao không đi cửa lớn, đang yên đang lành leo tường gì chứ? Có biết đã dọa sợ Bình Bình nhà ta hay không?"

"Vâng… xin lỗi!" Vẻ mặt Phó Tam Nguyệt như đưa đám nói lời xin lỗi với Bình Bình: "Bình Bình, là thúc thúc không đúng, không nên leo tường dọa con sợ."

Lại không ngờ, ngay sau đó Bình Bình nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại nói với Mạnh Thanh La: "Mẫu thân, hai người, thúc thúc, có hai người."
Mạnh Thanh La nắm tay Bình Bình đi đến trước mặt hắn ta, giọng nói chắc nịch: "Ngày đó là ngươi leo lên nằm bò trên tường nhà chúng ta?"

"Không… Không…" Phải.

Phó Tam Nguyệt còn muốn giãy giụa một chút, nhưng ngay sau đó, hai mắt hắn ta chợt thấy Mạnh Thanh La đã siết chặt nắm tay, lập tức nói: "Là ta, là ta, ngày đó là ta!"

Dương thị nhìn thấy cảnh này, cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, sợ ngây người, nàng ta đã nghe được gì vậy?
Hiển nhiên Dương thị không tin lời bé rồi, nàng ta lại an ủi Bình Bình một câu, nói không phải là trộm, là thúc thúc!

Mạnh Thanh La vừa trở về từ chỗ sư phụ, nghe được lời này của Dương thị. Bình Bình thấy bà ngoại không tin, bé duỗi đôi chân ngắn ngủn, chạy đến trước mặt Mạnh Thanh La, chỉ vào Phó Tam Nguyệt: "Nương, bắt trộm!"

Mạnh Thanh La biết rất rõ về sự lợi hại của hai cục cưng nhà mình, chẳng qua vì để hai đứa nhỏ không có vẻ khác người quá mức, sau này nàng toàn đặc biệt chú ý không cho bé con có cơ hội thể hiện năng lực của mình.

Dù không bộc lộ năng lực nhưng chỉ số thông minh của hai đứa nhỏ cũng siêu cao, đặc biệt là lão đại Bình Bình.
Hửm?

Còn một người nữa ư?

Ai?

Mạnh Thanh La liếc mắt nhìn qua, Phó Tam Nguyệt rén ngang, lập tức thẳng lưng, đứng rất nghiêm chỉnh, nhưng hắn ta vẫn cứ mím chặt môi không chịu nói là ai.
Dương thị nào biết được nội tình trong đó, ngẩng đầu lên trông thấy là Phó hộ vệ, cười nói: "Phó hộ vệ, thật ngại quá, chắc là thằng bé bị tên trộm ngày đó dọa sợ, hiện tại nhìn ai cũng thấy giống kẻ trộm hết!"

Phó Tam Nguyệt nghe vậy thì suýt nữa là bật khóc, cũng may là ngày đó hắn ta có tới giúp chữa chân cho Mạnh tam bá, tạo dựng ấn tượng tốt ở trước mặt người của Mạnh gia, cho nên khi cậu nhóc nói vậy, bà ngoại của bé mới không tin.

Lúc này, Bình Bình không chịu để cho bà ngoại Dương thị của mình bị lừa cho qua chuyện, bởi vì bé chắc chắn là mình quen người này, chính là kẻ mặc đồ đen ghé vào bờ tường ngày đó.

Cậu nhóc trề môi, tủi thân như sắp khóc: "Bà ngoại, trộm, bắt kẻ trộm!"
"Còn một người nữa, là ai hả?"

Phó Tam Nguyệt khẽ liếc Dương thị một chút, gục đầu xuống, không nói lời nào.

Mạnh Thanh La hiểu được, một người khác là Yến Tu Trúc. Bảo sao dọc đường đi, nếu lão đại Bình Bình không nhìn chằm chằm Yến Tu Trúc thì sẽ nhìn chằm chằm Phó Tam Nguyệt.

Hoá ra chân tướng là đây!
Nhìn thì chỉ có một mẩu nhưng chắc chắn bé sẽ không nói lung tung, vì thế nàng nhìn chằm chằm Phó Tam Nguyệt đang định chạy trốn, nói: "Ngươi, đứng lại cho ta!"

Phó Tam Nguyệt lại không dám cử động, không dám di chuyển dù chỉ một chút!

Sợ bị đánh!

Nói đùa, ngay cả Thế tử mà Mạnh cô nương cũng không nương tay, muốn đánh là đánh, nói chi là hắn ta?








Bình Luận (0)
Comment