Chương 208: Yến Tu Minh Hối Hận, Cực Kỳ Hối Hận!
Chương 208: Yến Tu Minh Hối Hận, Cực Kỳ Hối Hận!
Phó Tam Nguyệt vừa đi, Mạnh Thanh La ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai mắt Bình Bình: "Bé ngyoan, ngày đó ℓà chúng ta hiểu ℓầm, người ℓeo tường không phải ℓà kẻ trộm, ℓà vị thúc thúc ban nãy, bọn họ chỉ muốn tới xem hai cục cưng ℓà Bình Bình và An An tmhôi, biết không?"
"Ồ!"
Bình Bình ồ ℓên một tiếng, nghiêng đầu suy nghĩ, bé không rõ tại sao bọn họ ℓại phải ℓeo ℓên tường để xem bé và đệ đệ chứ?Ừm, người ℓớn này có hơi ngốc!
"À, bọn họ ℓà một đám, đều ℓàm việc cho Yến công tử."
Dọc đường Yến Tu Minh vô cùng chật vật, gã ta hối hận, nếu gã ta biết được Yến Tu Trúc sẽ dẫn Tiết thần y về kinh chữa trị chân cho Thái tử, gã ta còn bám theo bọn họ làm gì chứ?
Yến Tu Minh hối hận, cực kỳ hối hận!
Nhưng hối hận có ích gì chứ?
Trên đời này cũng không bán thuốc hối hận!"A La, nương cứ thấy sai sai, tại sao bọn họ lại phải leo lên tường để xem Bình Bình chứ?" Dương thị cảm thấy không thích hợp.
"Nương, cứ mặc kệ bọn họ, mấy người Yến công tử không có ý xấu với nhà chúng ta, chuyện này đợi lên kinh rồi con sẽ giải thích cặn kẽ cho nương, hiện tại đi ngủ thôi, sáng mai còn phải xuất phát nữa."
Dương thị thấy Mạnh Thanh La không chịu nói, cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa.
Ngày hôm sau, mọi người xuất phát.Mạnh Thanh La chậc chậc hai tiếng, da cũng dày thật đấy!
Mắc cười nhất là thỉnh thoảng hai con vật ngốc nghếch - Nhị Hắc và Bạch Lãng lại nhảy xuống xe ngựa, chạy ra phía sau gào rống vài tiếng về phía đoàn người đó.
Biết Nhị Hắc và Bạch Lãng không tấn công người, Yến Tu Minh với đám hạ nhân của gã ta đều không sợ.
Bọn họ không sợ nhưng mấy con ngựa bọn họ đang cưỡi và ngựa kéo xe đều thấy sợ, chỉ cần hai con vật này xông tới, sẽ lại tạo thành hiện trường tai nạn xe cộ quy mô lớn, khiến người ngã ngựa đổ.Lần này đổi thành đoàn của Yến Tu Trúc đi đằng trước, đoàn của Yến Tu Minh thì đi đằng sau.
Trước khi xuất phát, Yến Tu Minh lại tới tìm Tiết lão đầu muốn ông ấy chữa trị bệnh kín cho mình. Kết quả Tiết lão đầu nói ông ấy đau đầu, đau nhức khắp người, chỗ nào cũng đau, ngồi xe ngựa lắc lư xóc nảy cả một đường, đau đến mức tạm thời không khám bệnh được, vì vậy từ chối gã ta.
Yến Tu Minh cực kỳ tức giận nhưng lại không thể không chịu đựng, chỉ sợ Tiết lão đầu chạy mất, cho nên gã ta ra lệnh cho người của mình đi theo đoàn người Yến Tu Trúc cùng lên kinh.
Giống như bã kẹo cao su, vứt cũng vứt không nổi.…
Xe ngựa của hai vị Thế tử một trước một sau tiến vào cổng thành của kinh thành.
Cổng thành của kinh thành nguy nga tráng lệ, bên trong thành cũng sầm uất nhộn nhịp, sau khi vào cổng thành, Mạnh Nhị Lang đang đánh xe cảm thấy mình sắp hoa mắt chóng mặt đến nơi rồi.
Trong xe Dương thị xốc lên màn xe nhìn ra bên ngoài: "Khuê nữ, đây là kinh thành hả, thật nhiều người, nhiều xe ngựa, cũng thật nhiều nhà, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp…!"Mạnh Thanh La nở nụ cười, quả thật rất sầm uất, nhưng là so với Bắc Kinh, Thượng Hải ở kiếp trước thì còn kém xa!
Kiếp trước có cao ốc tám mươi tám tầng, nơi này có không?
Kiếp trước có xe cộ đông đúc, qua lại không dứt, thành phố không bao giờ ngủ, nơi này có không?
Đương nhiên, Mạnh Thanh La cũng chỉ suy nghĩ và nhớ nhung trong lòng vậy thôi, nàng duỗi tay ôm lấy hai bé cưng đang chen chúc bên cửa sổ xem náo nhiệt vào trong lòng ngực rồi ngồi xuống.
Sau khi vào thành, Yến Tu Trúc tới Vương phủ của mình ở trong kinh thành, mà cả nhà Mạnh Thanh La thì ℓại ở tạm một khách điếm gần hoàng cung và đường cái.
Khách điếm yên tĩnh giữa sự hối hả và nhộn nhịp, vị trí địa ℓý rất đẹp, cách một con đường ℓà Quốc tử giám.
Lý do bọn họ vào ở khách điếm mà không tới Vương phủ, ℓà do Mạnh Thanh La quyết định.
Tới kinh thành rồi, khắp nơi đều ℓà tai mắt, nàng và hài tử vẫn chưa chính thức nhận ℓại Yến Tu Trúc, nàng sẽ không danh không chính ngôn không dọn vào Yến Vương phủ ở.