Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 231 - Chương 231: Ngựa Ở Đâu Ra

Chương 231: Ngựa Ở Đâu Ra
Chương 231: Ngựa Ở Đâu Ra
canvasb2b2310.png"Sư phụ, đã nói một ngày chỉ ăn ba miếng thôi mà?"

"Ta có ăn nhiều đâu, chỉ mới ăn ba miếng." Tiết ℓão đầu giấu bình sứ sau ℓưng, nhưng vẫn không qua được mắt Mạnh Thanh La.

Mạnh Thanh La cướp ℓại, mở bình ra nhìn thử. Ha, giỏi nhỉ, ăn đến nỗi đáy bình chỉ còn sót một miếng thịt bò khô duy nhất!

canvasb2b2311.png"Hôm nay con nói con sẽ ℓàm phẫu thuật cho người ta. Lúc trước con chưa từng nói chuyện này với ta, ta có còn ℓà sư phụ của con không?" Tiết ℓão đầu tỏ vẻ có ℓý chẳng sợ.

Ôi trời, chọn cái nào đây?

Mạnh Thanh La liếc nhìn tiểu lão nhân không biết đang đắn đo điều gì, sau đó lanh lẹ đi mất, không tức giận là được!

Mạnh Thanh La đi ra hậu viện, phát hiện có thêm sáu con ngựa to khỏe trong chuồng ngựa, chúng đang xum xoe lượn quanh Đại Táo Tàu.

Ở đâu ra nhiều ngựa thế này?
"Nương, tại sao trong chuồng ở hậu viện nhà chúng ta có thêm nhiều ngựa vậy?"

Nói đến ngựa, Dương thị hết sức cạn lời, chỉ chỉ vào hai bảo bối đang chơi rất vui với Yến Mân ở bên ngoài: "Bình Bình mang về đó!"

Hả?

Sao có thể?
Trong lòng thì lại háo hức nghĩ thầm: Vì để dỗ mình, đồ nhi chắc chắn có thể cho mình hai bình thịt bò khô nữa!

"Ta sẽ dạy cho sư phụ, lúc ta làm phẫu thuật, ngài đứng bên cạnh nhìn.

"Ngài xem, ngoại trừ ngài ra còn ai được ưu ái thế này, đúng không?"

Tiết lão đầu đắn đo giữa hai vò thịt bò khô và học làm phẫu thuật. Y thuật là thứ ông ấy si mê cả đời này, thịt bò khô cũng là thứ ông ấy thích nhất trên đời, chọn cái nào đây?
Ngay cả mấy bụi thảo dược tạm coi là vật sống bên cạnh giếng cũng chỉ lớn lên từng chút một, không bao giờ có chuyện thoáng cái đã phát triển hàng trăm hàng ngàn năm.

Nàng bực bội lắm!

Kết quả, hôm nay lại mang đến cho nàng một bất ngờ thật lớn, ngựa tự chạy chạy vào nhà mình.

"Cụ thể chuyện gì thì con đi hỏi Nhị Lang đi, nương cũng không biết có chuyện gì." Dương thị lại nhắc nhở một câu, điềm nhiên cúi đầu thái thức ăn.
Mạnh Thanh La đỡ trán, thì ra lão nhân tức giận là vì việc này.

"Sư phụ, đừng giận, đừng giận mà, là lỗi của đồ nhi, là đồ nhi quên nói cho ngài biết." Mạnh Thanh La vội vàng xin lỗi.

"Vậy thì phải làm sao?"

Tiết lão đầu liếc xéo nàng, ý là con định dỗ ta thế nào?
Mạnh Thanh La bước tới nhìn cho kỹ, ấy? Trông quen quá!

Sao lại giống mấy con ngựa tối qua nàng thả ở tướng quân phủ thế nhỉ?

Nhưng số lượng không bằng, ít hơn hai con, tối hôm qua nàng đuổi ra ngoài những tám con ở đó.

Mạnh Thanh La vội vàng đến nhà bếp.
Trùng hợp như vậy?

Hôm qua nàng còn suy nghĩ, không gian của nàng cái gì cũng tốt, chỉ có điều không thân thiện với vật sống. Ngoài nàng ra, vật sống khác đều không vào được.

Nàng không biết hai hài tử có thể vào được không, nàng đâu dám lấy nhi tử ra làm thí nghiệm.

Lỡ như vào đó gặp chuyện gì, nàng hối hận cũng không kịp.


Đằng nào thì bây giờ nàng ta cũng không còn kinh ngạc nữa, quen rồi. Hai nhóc này không chỉ tìm thấy nhân sâm mà còn kiếm được nhà, còn có thể kéo ngựa nhà người ta về nữa.

canvasb2b2312.pngHắn ta sợ chúng đá hai bảo bối, đang định đưa hai bảo bối tránh xa nhưng chưa kịp đi thì đã nghe thấy Đại Bảo vui vẻ gọi ngựa: "Ngựa ơi, ngựa ngoan, về nhà nào, ăn cơm nào, uống nước nào!"

Sau đó, mấy con kia theo bọn họ trở về nhà, đuổi cũng không cần đuổi, vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau bọn họ.

Người đi đường thấy thế đều hỏi hắn ta: "Hóa ra ℓà ngựa nhà ngươi à! Sao ℓại để chúng chạy ra ngoài thế? Làm bọn ta sợ chết khiếp, tưởng ℓà ngựa điên xổng chuồng ở đâu ra!"

Nhị Lang còn nói được gì?

Hắn ta có thể nói gì đây?







Bình Luận (0)
Comment