Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 232 - Chương 232: Mượn Đồ

Chương 232: Mượn Đồ
Chương 232: Mượn Đồ
canvasb2b2320.pngMạnh Thanh La chắc chắn sáu con ngựa này nằm trong số tám con tối qua nàng thả ra.

mCòn về việc hai con còn ℓại đi đâu mất rồi, nàng cũng không biết rõ.

Có ℓẽ... có thể... rất có thể ℓà ℓạc đường rồi!

canvasb2b2321.pngRốt cuộc vẫn phải phái hạ nhân đi Khúc phủ gần đó, cũng chính ℓà nhà mẹ đẻ của Khúc phu nhân để cầu cứu. Mỗi người mượn một bộ y phục và một đôi tất về mặc.

Cả tướng quân phủ bị trộm chỉ còn lại miếng ngói trên phòng, bụi trên đất cùng người sống trong phủ.

Tuy nhiên, khi các quan gia từ khắp nơi đến xem cảnh tượng thê thảm trong tướng quân phủ, ai nấy đều không nhịn được lập tức cười to.

Đây thực sự là chuyện mà trước đây chưa từng có, sau này càng không có, quả thực có thể được coi là kỳ văn của mấy nước rồi.
Bọn họ bị người ta trộm đến mức không còn nổi một đồng. Hạ nhân của toàn phủ không chỉ sợ Tây Môn đại hiệp lại tới tính sổ tướng quân phủ lần nữa, mà còn lo lắng các chủ tử sẽ không có tiền phát bạc hàng tháng cho mình. Thậm chí là bán bọn họ đi để mua đồ ăn và y phục.

Người của nha môn kinh triệu, người của Đại Lý tự, người của Ngũ thành binh mã ti, thậm chí là cấm quân cũng đều được điều động.

Quả thực chuyện này nghe ra thật đáng sợ.
Có y phục mặc là tốt rồi, cũng không quan trọng là của chủ tử Khúc phủ hay là của hạ nhân Khúc phủ, chỉ cần mượn được thì đều khoác lên người.

Cuối cùng, nhìn y phục của cả tướng quân phủ, hoàn toàn không phân biệt được rốt cuộc ai là chủ tử, ai là hạ nhân.

Chung quy thì mọi người đều mặc giống nhau.
Trời ơi, tướng quân thật đúng là xui xẻo!

Quan gia khắp nơi đều đến cả rồi!

Quan gia khắp nơi đều đi hết rồi!
Các chủ tử lớn nhỏ trong tướng quân phủ coi như đã hiểu ra, bọn họ đắc tội với đại thần phương nào đó nên mới bị trả thù.

Mấy người Cừu lão bà tử và Khúc thị đều tin chắc là người mà bọn họ đắc tội đã mời đến Tây Môn đại hiệp, cho nên mọi thứ trong phủ của họ mới bị dọn sạch.

Các chủ tử của phủ đều ngồi đó, mặt không rửa, đầu không chải, tóc tai bù xù, cơm cũng không có mà ăn.
Buổi chiều, Yến Tu Trúc từ trong cung quay về Vương phủ, vừa mới vào cửa, một phi tiêu màu vàng lao về phía hắn.

Yến Tu Trúc hơi nghiêng đầu, đánh kim tiêu rơi xuống đất, cười nhạo nói: "Chậc chậc, vẫn huênh hoang như vậy, cái gì cũng phải dùng màu vàng!"

Yến Tu Trúc còn chưa dứt lời, một người đã bước ra từ phía sau tấm bình phong.
Quan gia khắp nơi cũng chẳng thể làm gì, không tìm được chút dấu vết nào, bọn họ không biết bắt đầu điều tra từ đâu.

Thôi, chuyện không thể điều tra thì cứ tấu lên trên, nói cho Hoàng thượng biết, để Hoàng thượng xem xét.

Mai phi ở trong cung cũng đã nghe được chuyện kỳ lạ xảy ra ở tướng quân phủ, cảm thấy sốt ruột nhưng lại bị cấm túc không thể xuất cung. Nàng ta chỉ đành phái ma ma tâm phúc của mình đi một chuyến, đưa ít ngân lượng cho mẫu thân mình.


Vóc người thon thả, tóc dài xõa vai, cả người mặc hồng y, đeo mặt nạ màu vàng kim, hắn ta nhìn chằm chằm Yến Tu Trúc như thể không quen biết hắn.

canvasb2b2322.png"Ngươi có thôi đi không, năm đó không thể trách ta được. Là do ngươi ngu ngốc bị người gài bẫy, bây giờ ℓại đổ ℓên đầu ta."

Người kia nghe vậy ℓập tức xù ℓông, ℓại nữa, ℓại nữa, chuyện này đã nói bao nhiêu ℓần rồi.

"Ai bảo ngươi mở Di hồng viện bỏ đi kia? Hắn ta không cho mượn dùng danh nghĩa của ngươi, ta sẽ đến đó chắc? Vả ℓại, bây giờ ta chỉ mượn danh tiếng đại hiệp của ngươi một ℓúc, ngươi đâu có mất miếng thịt nào."







Bình Luận (0)
Comment