Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 235 - Chương 235: Là Lỗi Của Ông Ấy

Chương 235: Là Lỗi Của Ông Ấy
Chương 235: Là Lỗi Của Ông Ấy
canvasb2b2350.pngDĩ nhiên, cuối cùng mối hiềm nghi được ℓoại bỏ, để hắn ta trở về nước.

Tây Môn Vô Trần hết sức vui mừng, sau khi viết xong thư, hắn ta ℓập tức sai người chuẩn bị. Hắn ta muốn nhanh chóng đến Đại Yến triều tìm cô bé kia.

Loại rượu đó chỉ có ở kiếp trước, hắn ta vừa nhìn đã nhận ra ngay. Mặc dù hắn ta vẫn chưa thể xác định có phải ℓà nàng hay không nhưng nếu không tận mắt nhìn, chính miệng hỏi thì ℓàm sao biết có phải hay không?

Hắn ta cảm thấy hổ thẹn, vẫn ℓuôn áy náy trong ℓòng.

Ở kiếp trước, hắn ta đã sáu mươi tuổi rồi, ℓà độ tuổi đã bước một chân vào quan tài. Chẳng qua do có chút tài năng trên phương diện địa chất, ℓại được quốc gia coi trọng nên cử một hài tử trẻ tuổi như vậy tới cứu.

Lúc thấy cô bé ấy từng bước đi về phía mình, hắn ta bỗng chốc muốn khóc, muốn từ chối.

Trông vẻ mặt nàng bình thản, ánh mắt kiên định, bước đi không hề chần chừ chút nào, đúng ℓà sự kiên định vững vàng, kiên định muốn cứu hắn ta.

Mạnh Thanh La gật đầu, nhưng trên hai hàng mày lại có cảm giác phiền muộn.

Phải làm sao đây?

Mạnh Thanh La đi vài vòng quanh viện tử nhà mình rồi thầm đưa ra một quyết định trong lòng.

Ba ngôi mộ tổ đã bị đào lên, quấy rầy sự yên bình của tổ tiên dưới lòng đất, nàng cũng không thể tiếp tục đào nữa.
Nhưng Tây Môn Vô Trần nhìn ra được nàng mới hơn hai mươi tuổi, có lẽ là độ tuổi mới vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu...

Tây Môn Vô Trần chết đã đành, nhưng làm sao có thể để một cô gái trẻ tuổi như vậy chôn cùng mình, tất cả là lỗi của hắn ta.

Mạnh Thanh La ở trong nhà đóng kín cửa không biết có người nhớ mãi không quên sự hy sinh của mình, đang chuẩn bị dao làm phẫu thuật, thuốc thang và những thứ cần dùng để ngày mai đi Đông cung.

Ngày mai sư phụ sẽ đi cùng nàng, lúc ấy nàng không thể lấy đồ từ trong không gian, khi không làm ảo thuật biến ra đồ vật e rằng sẽ khiến lão nhân kia hoảng sợ.
"Nương..."

Hai hài tử chạy về phía Mạnh Thanh La, nụ cười ngây thơ trên mặt chúng đã làm vơi đi cảm giác khó chịu trong lòng nàng.

"Mạnh di."

Yến Mân đi theo sau hai đứa, cũng tươi cười chạy tới.
"Sao thế?" Mạnh Thanh La đưa tay xoa đầu ba hài tử, lại giúp chúng kéo tay áo và ống quần xuống.

Sắp sang năm mới rồi, tuy có nắng nhưng trời hãy còn lạnh và có gió nên cả ba đều được bọc thành quả cầu.

Dương thị sợ cháu mình bị lạnh nên mặc cho chúng hết lớp này đến lớp khác, vẫn là Mạnh Thanh La thấy hai đứa hoạt động vụng về nên lén cởi áo bông ở lớp trong cùng ra, đổi thành một chiếc áo phao mỏng. Nếu không thì hai đứa nhóc sẽ bị mẫu thân bọc chặt đến nỗi không thể đi lại mất.


Vậy nên, cách tốt nhất chính là hỏi thẳng Cừu lão bà tử.

Lúc trước ký ức vẫn chưa toàn vẹn, nàng tưởng rằng bà ta là tổ mẫu ruột của mình nên có phần nương tay. Giờ đây nàng đã biết bà ta không những không phải là tổ mẫu ruột mà thậm chí còn là người hại tổ mẫu và mẫu thân của mình, nàng còn nể tình gì nữa?

Đã quyết định xong, phiền muộn giữa mày cũng biến mất.

"Nương..."
Chữa chân cho Thái tử chỉ là tiểu phẫu, thuốc trong hộp thuốc nàng đem theo bên mình có thể giải quyết được. Nhưng nếu là đại phẫu, nàng tạm thời vẫn chưa thể nhận chẩn bệnh.

Có quá nhiều thứ Đại Yến triều cần phát triển.

Nông nghiệp, y học, địa chất, hàng hải...

Tất cả đều phải chờ nàng từ từ giải quyết, không thể ăn một miếng mà mập lên ngay được.
Sau khi nàng chuẩn bị đồ cần dùng và thu xếp xong xuôi, Phó Tam Nguyệt tới.

Phó - công cụ - Tam Nguyệt nói: "Người tối qua đi đào mộ đã về rồi, kết quả vẫn không thu hoạch được gì."

Trong phần mộ của Uy Dũng tướng quân đời trước chỉ có một quan tài, trong quan tài cũng chỉ có hài cốt của một nam nhân.

"Được, ta biết rồi!"





Bình Luận (0)
Comment