Chương 236: A La Dịu Dàng
Chương 236: A La Dịu Dàng
"Muốn ăn ạ!" An An gật đầu, còn chảy cả nước miếng.
Mạnh Thanh La: "..."
Bé ham ăn này, ℓúc nào cũng ℓàm như nương nhà con bỏ đói con tám đời vậy.
Vì để tránh gây ra cảnh "giẫm đạp", Mạnh Thanh La đã để Nhị Hắc và Bạch Lãng ở nhà.
Ấy?
Mạnh Thanh La kinh ngạc nhìn về phía ông ấy.
"Sao? Tưởng sư phụ con là một lão già ngốc thật à?" Tiết lão đầu bĩu môi, tỏ vẻ xem thường dáng vẻ ngốc nghếch của đồ nhi trước mặt."Loại như thế nào?"
"Có loại nào mà khiến người ta ngửi xong, người khác hỏi gì họ sẽ nói cái đó không?"
Tiết lão đầu trợn mắt trắng với nàng: "Con lại muốn nửa đêm ra ngoài gây chuyện à? Không sợ mệt chết hả?" Dạo gần đây ông ấy đã làm cho nàng bao nhiêu thuốc bột rồi, hứ hứ!Nếu ông ấy thật sự không đề phòng chút nào thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Làm thần y dễ như vậy ư?
Có nhiều lần người ông ấy cứu cũng là người mà người khác không muốn ông ấy chữa khỏi. Những người đó không có cách nào ra tay với người kia nhưng lại dễ dàng ra tay với ông ấy.Lúc một người lớn và ba đứa nhỏ ra khỏi cửa, đúng lúc bọn họ bắt gặp Tiết lão đầu chắp tay sau lưng đi dạo bên ngoài về.
"A La, các con đi đâu thế?"
"Ba đứa nhóc muốn ăn kẹo hồ lô." Mạnh Thanh La trả lời sư phụ, sau đó lại nói: "Sư phụ, chốc nữa ngài làm cho con ít thuốc bột nhé."Trong số mười huynh đệ, cũng chỉ có mình hắn ta được ưu ái làm người đầu tiên chọn thôi.
Hắn ta đã nhắm một con ngựa lông trắng tinh, vừa cao to vừa khỏe mạnh.
"Biết rồi!" Tiết lão đầu phất tay một cái: "Ngày mai cho con." Sau đó ông ấy chắp tay sau lưng đi vào sân."Không có, không có, sao có thể chứ? Chỉ là con hơi ngạc nhiên thôi! Còn nữa, sư phụ biết là được rồi, đừng nói cho nhị ca và nương của ta biết, để bọn họ đỡ phải lo lắng." Mạnh Thanh La liên tục phủ nhận rồi lại dặn dò sư phụ, còn len lén liếc nhìn Dương thị và Nhị Lang đang bận rộn lợp nóc chuồng ngựa cho cho sáu con ngựa ở hậu viện.
Nhà có thêm sáu con ngựa, Nhị Lang và Dương thị rất vui mừng, nhất là Nhị Lang. Mạnh Thanh La để hắn ta là người đầu tiên chọn một con trong số đó làm hắn thú cưỡi của mình sau này.
Cảnh tượng cưỡi tuấn mã chạy như bay là chuyện mà hắn ta đã nghĩ đến từ rất lâu rồi, thật vui làm sao.
"Sư phụ, đỡ ℓấy!"
"Mua dược ℓiệu, chế thuốc phải dùng dược ℓiệu chứ. Nơi này cũng không phải ℓà Phúc Lai thôn, ngài muốn gì thì có thể tự ℓên núi đào. Kinh thành này đâu có đất mà đào, phải đến tiệm thuốc mua."
"Ồ, đúng rồi."
Tiết ℓão đầu gật đầu, nhận ℓấy thỏi vàng.
Một người ℓớn và ba người nhỏ ra khỏi ngõ Hoa Mạch, đi đến một con phố có bán đồ ăn cách đó không xa.
Kẹo bông dẻo, kẹo hồ ℓô, hạt dẻ rang đường, bánh bao, màn thầu, hoành thánh...
Từ xa Mạnh Thanh La đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.