Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 237 - Chương 237: Bị Bắt Cóc

Chương 237: Bị Bắt Cóc
Chương 237: Bị Bắt Cóc
canvasb2b2370.png"Được."

Mạnh Thanh La mua cho mỗi đứa nhỏ một xâu quýt, còn mình thì chọn một xâu củ từ.

Củ từ ăn vào mềm dẻo bột bột cũng không chua, nàng không thích ăn đồ quá chua.

canvasb2b2371.pngTrên đường chạy nạn, ngày phơi gió thổi, người tỏ ra vừa đen vừa gầy.

Sợ thu hút ánh nhìn của mọi người, dọc đường đi nàng không dám uống nước linh tuyền.

Sau khi yên ổn ở Phúc Lai thôn, nàng bắt đầu làm đẹp cho mình, uống nước linh tuyền, đắp mặt nạ, bôi cao dưỡng nhan mà sư phụ làm ra. Trải qua ba tháng, nàng đã trở về với vẻ ngoài xinh đẹp vốn có.

Thậm chí làn da còn trắng trẻo mịn màng, mỏng manh non nớt hơn so với trước kia nhiều.

Hôm nay, nàng mặc một chiếc áo choàng trắng hồng thêu hoa, mái tóc dài được buộc đơn giản sau lưng bằng sợi dây cùng màu, buông xuống vai như dòng nước chảy. Dây buộc lay động theo gió, cả người trông vừa nhanh nhẹn lại xinh xắn, nhu mì.
"Nương, không sợ." Bình Bình nghiêm mặt lắc đầu.

"Nương, con không sợ." An An cũng ngây thơ lắc đầu.

"Mạnh di thật lợi hại!" Yến Mân chẳng những không sợ mà trong đôi mắt nhỏ nhìn Mạnh Thanh La còn hiện lên ánh lấp lánh, tràn đầy cảm xúc ngưỡng mộ.

Dẫu sao nơi này cũng gần đường Chu Tước, có nhiều bổ khoái đi tuần tra.
Nàng vung tay lên, hạt dẻ rang đường nàng mới vừa mua xong, còn đang tỏa hơi nóng bỗng trở thành vũ khí của nàng, lần lượt đánh vào cánh tay đang đưa về phía hài tử của ba kẻ tráng hán. Còn kẻ chạy về phía nàng thì bị nàng giơ cao chân đá văng ra đất.

"Oa... Lợi hại quá!"

"Oa... Không nhận ra tiểu nương tử còn có võ công trên người nữa đấy."

"Ha ha... Còn biết dùng ám khí, ấy, ám khí là trâm bạc, công dụng không khác gì phi tiêu của ta, thú vị thú vị."
Dọc đường đi, thỉnh thoảng nàng lại mỉm cười nói chuyện với ba đứa nhỏ, toàn thân phát ra ánh sáng dịu dàng. Hoàn toàn khác hẳn so với Mạnh Thanh La vơ vét đồ không chút nương tay vào nửa đêm canh ba hôm ấy.

Vậy nên vẻ ngoài tiểu nữ tử này của nàng khiến người khác hiểu lầm rằng nàng rất dễ bắt nạt.

"Các huynh đệ, lên, mỗi người kéo một người!"

Một nam tử mắt tam giác đã quan sát nàng rất lâu từ đằng xa. Thấy Mạnh Thanh La đứng trước sạp bán hạt dẻ mua một bọc hạt dẻ rang đường, lại đang trả tiền, hắn ta lập tức mình nháy mắt ra hiệu với ba đồng bọn của mình.
Vừa trả tiền xong, Mạnh Thanh La đang chuẩn bị nhận lấy hạt dẻ rang đường mà người bán đưa cho thì thấy bốn kẻ cao lớn, dáng người thô kệch xông về phía bọn họ.

Vả lại mục tiêu cũng rất rõ ràng, mục tiêu của ba người trong số đó là ba đứa trẻ, còn mục tiêu của tên còn lại chính là nàng.

Đúng là giẫm phải phân chó!

Chẳng lẽ trên mặt nàng viết ba chữ "mau bắt ta" to đùng ư?
Ngồi trên quán trà cách đó không xa, tam công tử Sở Tử Dữ của Vĩnh An hầu phủ mở to mắt nhìn Mạnh Thanh La vừa bảo vệ ba đứa nhỏ ở phía dưới vừa nhanh nhẹn đá bốn nam tử lăn tròn trên đất. Sau đó, nàng rút ra một cây trâm bạc dài sáng óng ánh lần lượt phi vào huyệt đau của bốn người bọn họ.

Lúc này, bốn người kia đang nằm trên đất kêu khóc thảm thiết.

"Sợ à?"

Mạnh Thanh La kéo ba đứa nhỏ lại, ngồi xổm xuống hỏi.


Tiếng ℓa hét ầm ĩ bên này đã thu hút một đội bổ khoái đến.

"Tránh ra nào, chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì?" Bổ khoái dẫn đầu tách đám người đang vây quanh xem náo nhiệt ra, trên đất còn ℓại bốn tên to khỏe đang kêu rên.

"Bốn tên này ℓà dân buôn hài tử, bọn chúng muốn bắt cóc ba đứa nhỏ xinh xắn kia nên bị tỷ tỷ hay cô cô của chúng đánh cho một trận!" Mạnh Thanh La chưa kịp nói gì thì quần chúng hóng chuyện đã nhiệt tình nói giúp bọn họ.







Bình Luận (0)
Comment