Chương 238: Ra Tay Lần Nữa
Chương 238: Ra Tay Lần Nữa
"..."
Dân chúng vây xem bàn ℓuận sôi nổi, ℓuôn miệng chửi mắng bốn tên nằm trên đất, bọn họ đều đã nghe thấy vừa rồi Mạnh Thanh La dùng trâm bạc đâm bọn chúng, ép bọn chúng phải nói ra sự thật mình chính ℓà dân buôn hài tử.
Tiểu cô nương dùng trâm bạc thật ℓợi hại.
"Cô nương, các ngươi không sao chứ?" Bổ đầu dẫn đầu nghe thấy vậy, ℓập tức quan tâm hỏi Mạnh Thanh La.
"Tạ ơn quan gia, bọn ta không có sao, mấy tên trên đất này đúng ℓà dân buôn hài tử, ta vừa mới tra hỏi được. Đây không phải ℓà ℓần đầu bọn chúng ℓàm ra chuyện người người oán trách này, mong các vị quan gia đem về thẩm tra kỹ càng, nhờ cả vào các vị."
"Vậy bây giờ bọn chúng..."
"Ta có biết một chút y thuật, bọn chúng bị ta đâm vào huyệt đau bằng trâm bạc, đau đớn chỉ kéo dài nửa canh giờ. Bây giờ các vị ℓôi bọn chúng về, nhân ℓúc bọn chúng đang đau đớn khó chịu, ý chí mềm yếu, thẩm tra bọn chúng ℓà tốt nhất."
"Không cần mua, ta lấy về cho mọi người dùng là được."
"Ồ." Nhị Lang gật đầu, không gặng hỏi tiếp, muội nói không cần đến bạc thì tức là không cần đến bạc, muội nói có thì tức là có.
Buổi tối, Mạnh Thanh La âm thầm lẻn ra khỏi hậu viện, tránh ám vệ mà Yến Mân mang theo, lôi hết đồ đạc trong không gian ra ngoài rồi chất ở đó.
Ngày hôm ấy lúc lấy xe ngựa và thả ngựa chạy, nàng đã cất hết những thứ trong chuồng ngựa của tướng quân phủ, nàng nhớ trong đó có vải dầu che mưa."Ôi ôi... Thật đúng là một người lớn kỳ lạ và ba đứa nhỏ kỳ lạ!" Sở Tử Dữ nhìn kịch kết thúc, cuối cùng còn cảm thán lắc đầu.
Lúc này, Sở Tử Dữ vẫn chưa biết kẻ kỳ lạ trong mắt hắn ta lại chính là thủ phạm đã hại hắn ta đội một cái nồi lớn vừa nặng vừa dày. Hơn nữa, hắn ta sẽ còn tiếp tục như thế trong những trong năm tháng về sau.
Mạnh Thanh La dẫn theo ba đứa nhỏ về nhà, đưa kẹo hồ lô trên tay cho ba người ở nhà, mỗi người một xâu, không nhắc một chữ nào về chuyện vừa mới xảy ra bên ngoài.
"Nương, nhị ca, đã làm xong nóc chuồng ngựa chưa?" Mạnh Thanh La vừa bỏ hạt dẻ rang đường vào miệng vừa hỏi hai người."Đã dựng xong cái khung rồi, còn thiếu vải dầu che mưa làm mái che nữa. Nếu đây là Phúc Lai thôn thì chúng ta lên núi cắt ít cỏ tranh về phơi khô là xong, vừa che được mưa tuyết lại còn giữ ấm. Kinh thành này tấc đất tấc vàng, cái gì cũng không có đều phải đi mua." Dương thị than thở.
Sống ở kinh thành thật không dễ dàng, ăn uống, đại tiện, tiểu tiện đều phải dùng đến bạc, đâu có giống ở thôn quê tự mình trồng rau, cũng có thể tự mình trồng lúa.
"Ồ, vậy ư, vậy nương và nhị ca không cần lo lắng, hôm nay cũng không cần đi mua nữa, để sáu con ngựa kia tối nay ở chen chúc cùng với Đại Táo Tàu, ngày mai sẽ có đồ mọi người còn thiếu."
"Ngày mai sẽ có ư? Muội đi mua à?" Nhị Lang nhìn nàng."Cảm tạ cô nương ra tay." Nghe xong, bổ đầu nọ chắp tay hành lễ với Mạnh Thanh La, sau đó ra lệnh cho hai thuộc hạ kéo một người, kéo mấy tên nằm trên đất giống như kéo heo chết vậy.
Người đã bị lôi đi, quần chúng hóng chuyện cũng giải tán. Bởi vì chuyện ầm ĩ ban nãy mà kẹo hồ lô trên tay bọn nhóc và cả hạt dẻ rang đường trên tay nàng đều bị ném xuống đất.
Mạnh Thanh La lại lấy ra bạc mua mỗi thứ một phần, lúc này mới chầm chậm dẫn theo ba bảo bối về nhà. Dáng vẻ bình thản ấy giống như vừa rồi chẳng hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Ba nhóc con nhận lấy kẹo hồ lô, cũng không bị hù dọa, chạy nhảy tung tăng theo Mạnh Thanh La về nhà.Sau khi đặt đồ xuống, nàng bảo Bạch Lãng và Nhị Hắc trông nom hai bảo bối trong phòng rồi rời khỏi.
Trên nóc nhà có ám vệ của Yến Mân, nàng không cần lo lắng cho sự an toàn của hai hài tử. Hơn nữa, hôm nay nàng mới biết mỗi lần nàng ra ngoài, sư phụ nàng đều thức dậy, ở trong phòng mình âm thầm trông chừng hai hài tử.