Chương 257: Lửa Giận Đang Thiêu Đốt
Chương 257: Lửa Giận Đang Thiêu Đốt
"Chúng ta ra ngoài trước rồi bàn sau." Yến Tu Trúc nói.
Ba người theo đường cũ quay về, vừa ra cửa thôn thì phong cảnh đã thay đổi, thôn vẫn như vậy, trên trời vẫn tuyết rơi ℓả tả...
"Cuối cùng cũng ra rồi, quả ℓà đáng sợ." Phó Tam Nguyệt sởn da gà, hắn ta không sợ người nhưng hơi hơi... Sợ ma quỷ.
Khi mọi người ra ngoài an toàn, Yến Tu Trúc mới nói với Phó Tam Nguyệt: "Ngươi truyền tin cho Yến Thất, bảo hắn đến đây một chuyến, chúng ta ở đây chờ hắn."
Yến Thất ℓà một trong những ám vệ của Yến Tu Trúc, hôm nay gọi hắn ta đến đây ℓà vì hắn ta am hiểu trận pháp nhất, khinh công cũng tốt nhưng võ công thì kém đám người Phó Tam Nguyệt. Vì vậy khi nào không cần dùng đến Yến Thất thì hắn ta sẽ ở ℓại Yến Vương phủ, canh giữ bảo vệ Vương phủ với phủ binh.
"Dạ, đã rõ." Phó Tam Nguyệt gật đầu, đi sang một bên.
Sau khi Phó Tam Nguyệt ℓiên hệ với Yến Thất xong, ba người chuẩn bị quay về tìm chỗ chờ hắn ta thì cách đó không xa, một ℓão bà tử cõng thứ gì đó trên ℓưng khập khiễng bước đến.
Lão bà tử dừng lại trước cổng sân, sau đó đẩy cửa kẽo kẹt và bước vào, lại trở tay khép cửa lại.
Ba người lập tức bay tới, bò lên bức tường vẫn có thể chịu được sức nặng của ba người, bên kia tường có một cái cây có thể che thân hình của ba người lại.
Trong nội viện.
Không có một bóng người.Bà ta nhìn một lát thì thấy không có ai cả, vì vậy tiếp tục khiêng đồ và chậm rãi bước vào thôn.
Mạnh Thanh La lần mò trong gói đồ (không gian) lấy ra ba cái khẩu trang, mình mang một còn và lần lượt đưa cho Yến Tu Trúc và Phó Tam Nguyệt mỗi người một cái: "Hai ngươi đeo vào đi, chúng ta đi theo lão bà tử, chắc chắn có thể vào trong thôn."
Ba người đeo khẩu trang xong thì bám theo lão bà tử không xa không gần, cũng may dọc đường bà ta không quay đầu nhìn lại, cúi đầu vác nặng đi từ từ về trước.
Khi ba người vào thôn lần nữa thì phát hiện lần này chẳng có thứ gì quái dị, đường vẫn còn đó, bầu trời vẫn vậy, thôn vẫn y sì, tuyết vẫn thong thả rơi xuống...Tuổi của lão phụ nhân đó rất lớn, mái tóc bạc phơ, trên mặt toàn nếp nhăn...
Người gầy còm khô quắp, y phục trống rỗng, tựa như bù nhìn ở ngoài ruộng hoang hứng chịu gió thổi mưa rơi, chiếc áo thủng lay lắt trước gió bất cứ lúc nào, đợi một ngày rơi ra từng mảnh và hóa thành tro bụi.
Đôi chân của lão phụ nhân cũng bị khóa lại, tập tễnh đi theo phía sau lão bà tử.
Mặt lão phụ nhân không có biểu cảm, đôi mắt chết lặng, giống hệt một con búp bê lâu năm không còn sức sống.Mạnh Thanh La nhìn chằm chằm vào gương mặt đó, nhìn mãi nhìn mãi, bàn tay nắm lấy cánh tay của Yến Tu Trúc dần nắm mạnh hơn, ngay lập tức như có ngọn lửa phẫn nộ đang thiêu đốt ngập trời.
Chỉ chốc lát sau, họ nghe được tiếng bước chân đi ra ngoài và tiếng "leng keng leng keng" như xích sắt đang va vào nhau.
Ba người tập trung nhìn qua đó thì thấy người bước ra là lão bà tử vừa tiến vào trong viện.
Có điều lúc này bà ta không còn cõng một bao đồ to nữa mà cầm một sợi xích sắt to đùng bằng ngón tay cái của một người trưởng thành.
Bên kia xích sắt đang trói đôi tay của một người, nói đúng hơn là một lão phụ nhân.Đám người Mạnh Thanh La thở phào, quả nhiên lựa chọn đi theo lão bà tử là đúng.
Sau khi vào thôn, đập vào mắt là những bức tường đổ nát, cỏ dại mọc đầy ruộng hoang và đường mòn ẩn nấp dưới lớp cỏ dại.
Đường mòn nối thẳng đến một tòa đình viện.
Bởi vì trong đống đổ nát khắp nơi, chỉ có căn phòng đó trông còn ổn và có thể ở được.Dường như lão bà tử muốn vào Long Tu Câu!
Ba người Mạnh Thanh La nhìn nhau, lập tức nấp vào sau lưng đại thụ nhìn xem.
Sau khi lão bà tử đến gần, mọi người mới thấy bà ta đã ngoài năm mươi, đi chậm rãi là vì cõng một vật khá nặng trên lưng nhưng không biết đó là vật gì.
Lão bà tử vừa đến cửa thôn thì dòm ngó xung quanh, dường như đang nhìn xem có người nào hay không.