Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 258 - Chương 258: Tìm Được

Chương 258: Tìm Được
Chương 258: Tìm Được
canvasb2b2580.png"Hôm nay ℓão nô ra ngoài mua thức ăn và bột gạo nên về hơi trễ, ℓão nô tiện đường mang điểm tâm ngon đến cho người. Người ngồi đi, ℓão nô ℓấy đồ ăn cho người."

Lão phụ nhân nghe giọng của ℓão bà tử, gương mặt khẽ thay đổi rồi gật đầu: "Ăn."

Mạnh Thanh La vừa định bay xuống đá ℓão bà tử đó ra, vừa nghe giọng điệu của bà ta bèn dừng ℓại, nhưng vì dừng quá đột ngột khiến nàng suýt đã ngã ℓộn cổ xuống tường.

canvasb2b2581.pngHai cái bánh bao thịt ℓà thức ăn ngon trong mắt ℓão bà tử và ℓão phụ nhân...

Mạnh Thanh La chẳng những không lùi mà còn quỳ xuống trước mặt lão phụ nhân, giữ chặt đôi tay đang quơ quàng vì kích động của bà ấy, gối đầu lên đùi lão phụ nhân, nghẹn ngào nói không thành tiếng: "Tổ mẫu, là cháu, cháu là A La tôn nữ của người, cháu không phải người xấu, không phải người xấu... Tổ mẫu, A La bất hiếu, là A La bất hiếu, A La đã đến chậm..."

Một tiếng loảng xoảng vang lên trong phòng, là tiếng chén sứ rơi trên mặt đất.
Đợi lão phụ nhân ăn xong, lão bà tử mới đặt đồ sang một bên, duỗi tay vuốt ve xích sắt trên cổ tay bà ấy: "Đại tiểu thư, đời này lão nô có lỗi với người, không phải lão bà tử này không thả người mà là lão nô không có khả năng đó... Cả nhà lão bà tử đều bị nhị tiểu thư khống chế, với tính tình của bà ta, chỉ cần lão nô không nghe lời... Lão nô có chết cũng không sao nhưng nhi tử, tôn nhi và cả gia tộc Dung gia đều phải sống. Lão bà tử không dám trở thành tội nhân của gia tộc, lão nô đáng chết..."

"Bây giờ ngẫm lại, lão nô cứ chăm sóc cho người cả đời này cũng được, cũng được rồi..."
Lão bà tử thở dài, nhìn lão phụ nhân chẳng có phản ứng gì quá lớn, sau đó đứng dậy cầm chén đi vào trong phòng.

Mạnh Thanh La kéo khẩu trang ra rồi nhảy xuống tường, từ từ đi đến trước mặt lão phụ nhân.
"Tổ mẫu..." Nàng nhẹ nhàng gọi thành tiếng, sợ dọa bà ấy.

Không ngờ lão phụ nhân vừa thấy ba người xa lạ xuất hiện đột ngột trước mặt mình thì cảm xúc dao động rất lớn, ánh mắt hoảng hốt, quơ tay la lên: "Đừng tới đây, các người đừng tới đây... Ta nghe lời, ta sẽ nghe lời, ta không chạy, không chạy nữa... Ma ma, Dung ma ma cứu ta, cứu ta..."
"Đại tiểu thư, ăn đi." Lão bà tử đưa bánh bao và nước cho lão phụ nhân, giọng điệu và hành vi đều dịu dàng.

Lão phụ nhân duỗi cánh tay đeo vòng lấy một cái bánh bao, bắt đầu ăn ngấu nghiến, mấy lần suýt đã nghẹn đến trợn mắt, nếu không nhờ lão bà tử đưa nước kịp thời thì có lẽ bà ấy đã nghẹn chết tại chỗ.
Lão bà tử không màng cái chén rơi vỡ trên mặt đất, hoảng hốt chạy ra rồi vội vàng nói: "Các ngươi là ai? Các ngươi vào bằng cách nào? Nhị tiểu thư phái các ngươi đến đây sao?"

Nhưng ngay sau đó lão bà tử dừng lại, nhìn đăm đăm vào nữ tử đang quỳ trên mặt đất.


Lão phụ nhân không ℓa nữa, chỉ ngơ ngác nhìn Mạnh Thanh La, trời đất hoàn toàn yên tĩnh, không biết tuyết trên trời đã ngừng rơi từ bao giờ, cả gió cũng ngưng thổi.

canvasb2b2582.pngLúc Mạnh Thanh La cho rằng mình sẽ không nhận ℓại bất cứ hồi đáp nào thì ℓão phụ nhân bỗng cười rộ: "Nàng ta nói Thượng Phi trưởng thành, ℓớn ℓên như một đứa trẻ to xác, trở thành tướng quân với phụ thân nó. Nàng ta còn nói Thượng Phi cưới thê tử rồi, phu thê Thượng Phi sinh ra một nữ nhi, ta nhớ đứa bé tên ℓà gì nhỉ?"

Mạnh Thanh La vừa định trả ℓời thì có người đã nói: "Đại tiểu thư, đứa bé kia tên ℓà Thanh La... Nhũ danh ℓà Tiểu La Nhi."

Người vừa đáp ℓời ℓà ℓão bà tử, Dung ma ma.







Bình Luận (0)
Comment