Chương 262: Không Thể Tin Hoàn Toàn
Chương 262: Không Thể Tin Hoàn Toàn
"Đứa trẻ này, suốt này con bận gì thế? Tmại sao về trễ quá vậy?" Nếu không vì biết Mạnh Thanh La có võ công rất tốt, còn mang theo thuốc do sư phụ bào chế, nàng ta sẽ ℓo chết mất.
Mạnh Thanh La còn chưa kịp đnáp ℓời, Dương thị đến gần thì phát hiện nàng còn dẫn theo hai người quay về: "A La, họ ℓà..."
"Nương, người nấu giúp con một ít nước nóng, con sắp xếp cho hai người trước rồi mới nói với nương sau."
Chỉ chốc ℓát sau, Dương thị đã mang nước nóng đến, chẳng những nấu nước nóng mà còn ℓàm chè trứng đơn giản cho ba người ℓót dạ.
Ôi chao, tư tưởng của nương nàng rất tân tiến nhỉ, trước khi gả đến Mạnh gia, ắt hẳn nàng ta là một khuê nữ của gia đình giàu sang và có nền móng vững chắc.
"Được rồi, nếu nương không muốn thì con sẽ không mua, dù sao năm sau Thái tử và Hoàng thượng hồi phục sức khỏe, chúng ta sẽ về Quan Châu, chắc hẳn cha và mọi người nhớ chúng ta lắm."
"Đúng vậy... Cha và ba đệ đệ của con chưa từng rời xa nương thời gian dài như vậy, nói không chừng Thập Lang đang khóc nhè ở nhà." Dương thị cười lắc đầu.Đó chính là tứ thúc của nó, Mạnh Ngũ Cân.
Cha chăm chỉ đọc sách, không quan tâm chuyện gì khác, chỉ một kỳ nghĩ trôi qua mà đã đọc làu làu [Tam Tự Kinh] và [Bách Gia Tính], hơn nữa còn đọc vanh vách phần giải nghĩa.
Hiện giờ, hắn ta đang đọc [Thiên Tự Văn] cho Ngũ Lang nghe.Lúc này, ở Phúc Lai thôn, trong thư phòng Mạnh gia vẫn còn sáng đèn.
Ngũ Lang đã kiểm tra xong công việc và bài vở của mấy huynh đệ.
Chỉ còn một người là nó chưa kiểm tra.Dương thị gật đầu: "Vậy không thể tin hoàn toàn."
"Nương, ngày mai con sẽ mua một ma ma chuyên làm việc nặng về đây giúp đỡ người làm những việc nặng nhọc nhé?"
"Đừng, đừng." Dương thị liên tục xua tay: "Nhà không nhiều việc lắm, chỉ có giặt giũ nấu nướng, hơn nữa còn có Nhị Lang phụ giúp nương. Vả lại bây giờ đứa trẻ Bất Phàm kia đã dọn vào ở nên cũng sẽ làm việc, hắn cũng chịu làm, không có sự tự cao của người đọc sách, nương vừa gặp đã thích ngay."Mạnh Thanh La nghe Dương thị nói vậy thì cười: "Nương, chưa đầy hai tháng đã tới kỳ thi mùa xuân, Bất Phàm ca ca còn phải ôn bài nên sao có thể thường xuyên đỡ đần công việc giúp người?"
"Nương biết, nương biết, nhưng hắn không thể cắm mặt vào sách mãi được, bằng không sẽ làm hư mắt, bởi vậy làm thêm vài công việc tay chân sẽ khiến đầu óc thư thái hơn." Dương thị nói tiếp.
Mạnh Thanh La: "..."Đợi tổ mẫu ăn xong, tắm rửa sạch sẽ và đi ngủ, lúc này Mạnh Thanh La mới đi đến phòng Dương thị, thuật lại đơn giản những việc đã xảy ra cho nàng ta.
Dương thị nghe xong thì kinh ngạc, giống như nghe thiên thư, cảm xúc rất khó tả. Nàng ta kéo tay Mạnh Thanh La: "Khuê nữ, nương không biết nên nói gì... Tổ mẫu của con quá đáng thương, con yên tâm, hãy để tổ mẫu ở đây, nương sẽ chăm sóc tốt cho bà ấy."
"Nương, người không cần bận tâm đến chuyện của tổ mẫu, trong nhà có thêm ba người đã đủ khiến người bận rộn. Con và Yến công tử đã bàn với nhau, ngày mai Yến công tử sẽ sai một ma ma đến đây, hỗ trợ Dung ma ma hầu hạ tổ mẫu. Mặc dù Dung ma ma chưa từng ngược đãi tổ mẫu nhưng chúng ta không thể tin tưởng bà ta, bà ta cũng có điểm yếu."Một đống Lang nhìn chằm chằm tứ thúc đọc trôi chảy Thiên Tự Văn, từng đứa đều bị sốc đến nổi ngơ ngác.
Phải biết người đọc sách sớm nhất là Lục Lang và Thất Lang cũng chỉ đọc chứ không học thuộc lòng, tạm thời người có thể sánh ngang với Ngũ Cân chỉ có người tỉnh táo nhất lúc này - Tiểu Ngũ Lang.
Thập Lang ngồi ở đằng kia, nhìn chằm chằm cha nó đang "đọc kinh" liên tục, sau đó nước mắt từ từ, từ từ trào ra...
"Hu, hu nương... Con nhớ nương, con nhớ tỷ tỷ. Con muốn nương, muốn tỷ tỷ... Không muốn cha."
Thập Lang òa khóc như người bị ức hiếp. Tại sao nó do cha sinh ra nhưng không được thông minh giống cha?