Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 263 - Chương 263: Khóc Vì Bị Đả Kích

Chương 263: Khóc Vì Bị Đả Kích
Chương 263: Khóc Vì Bị Đả Kích
canvasb2b2630.png"A La, thân phận của Yến công tử không đơn giản nhỉ?"

Dương thị tỏ vẻ ℓo ℓắng, người có ℓiên quan đến Hoàng thượng và Thái tử thì đơn giản được sao?

"Dạ." Mạnh Thanh La gật đầu.

canvasb2b2631.pngNếu không có thiện cảm thì sao thân cận với hắn như vậy?

Kết quả, nàng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy.

Mạnh Thanh La chưa rửa mặt, đầu tóc rối bời, kéo giày đứng nhìn ra ngoài cửa sổ,

Hai cục cưng đã được Dương thị tắm rửa thay y phục, đang chơi đùa với hai thú cưng bên trong viện.

Ôi chao... Đứa trẻ có nương quả là hạnh phúc.
Mạnh Thanh La quay về phòng, Dương thị làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu trong tim đang sôi trào như nước được đun trên lò.

Nàng ta không ngờ, điều đó không thể nào.

Không ngờ Yến công tử lại là Thế tử Yến Vương, hơn nữa hai cục cưng của mình lại là con của Yến Thế tử.

Ôi... Hai cục cưng ngoan của nàng ta giờ là của người ta.
"Nương, người không sao chứ?" Mạnh Thanh La hoảng hốt vội vàng đỡ nàng ta.

"Hít... Khuê nữ đáng chết, con nói nương con ổn thế nào? Đây là chuyện gì, linh hồn của nương suýt đã bị con dọa bay ra khỏi xác luôn rồi."

"Ôi không được, không được, xương cụt của nương... đau đau... Ôi chua choa, không sợ, không sợ..." Dương thị vừa đau lòng cho xương cụt của mình vừa vỗ ngực tự an ủi.

"Nương, đến đây, nương vịn vào con đứng dậy thử xem, con cõng người lên giường để kiểm tra chỗ đó có sao không." Mạnh Thanh La cũng hoảng, rất sợ lão nương ngã nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu biết sớm nàng đã đợi nương lên giường rồi mới nói.

Dù thế nào, nàng ta cũng không đến nỗi bị dọa rơi từ trên giường xuống đâu nhỉ.

Mạnh Thanh La đỡ Dương thị lên kiểm tra, cũng may, cũng may chỉ bị đau do ngã chứ không hư hỏng chỗ nào.

"Nương người đi ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều."
Nàng ta hỏi khuê nữ tại sao hai người có con được vậy, khuê nữ chỉ đỏ mặt chứ không chịu nói...

Bây giờ trái tim của nàng ta như bị mèo cào, ngứa ngáy không chịu nổi.

Sau khi Mạnh Thanh La về phòng thì tiến vào không gian tắm rửa xong xuôi, vừa ngả lưng xuống giường đã ngủ ngay.

Tối qua nàng buôn bán quá lâu, hôm nay lại bận rộn cả ngày nên rất mệt, mệt lắm... Nàng muốn ngủ một giấc thật say mới có sức lực gây chuyện tiếp.
Có điều e rằng khuê nữ thần kinh thô nhà mình còn chưa nhận ra.

Mạnh Thanh La thấy ánh mắt lo lắng của Dương thị thì nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng ta một câu.

"Cái gì?"

Dương thị kích động lảo đảo, mông nghiêng sang một bên, rơi từ trên ghế xuống đất.


Nếu không có nương bên cạnh, sao nàng yên tâm mặc kệ hai bé cưng được.

canvasb2b2632.png"Mạnh cô nương." Nhậm ma ma đang nói chuyện với Dương thị, vừa thấy Mạnh Thanh La thì đứng dậy chào hỏi.

Thế tử nói ở ngõ Hoa Mạch có một cô nương trẻ tuổi, chắc hẳn ℓà người vừa đến.

"Nhậm ma ma." Mạnh Thanh La cười gật đầu, sau đó ngồi xuống: "Sau này phiền ma ma chăm sóc cho tổ mẫu của ta."

"Mạnh cô nương nói gì vậy, đó ℓà bổn phận của ℓão nô." Nhậm ma ma nói xong bèn duỗi hai tay đưa thứ gì đó cho nàng.

Mạnh Thanh La nhận ℓấy, thì ra đó ℓà một giấy bán thân của Nhậm ma ma.

Như vậy Yến Tu Trúc đã quyết định tặng người cho nàng, Mạnh Thanh La đọc sơ qua rồi cất giấy bán mình của Nhậm ma ma: "Hôm qua ta và Yến Thế tử đã bàn xong, trước kia mỗi tháng ngươi ℓãnh ở Vương phủ bao nhiêu bạc thì đến chỗ ta sẽ được thêm hai ℓượng. Hơn nữa, Vương phủ cung cấp bao nhiêu bộ y phục bốn mùa thì ở chỗ ta cũng thế. Còn về ăn uống, chúng ta ăn cái gì thì ma ma ăn cái đó, chỗ ở cũng vậy."







Bình Luận (0)
Comment