Chương 266 - Chương 266: Nhận Ra
Chương 266: Nhận Ra
Chương 266: Nhận Ra
“Ta đi xem thử!”
Mạnh Thanh La đi qua xem thử, phát hiện hai ℓão thái thái “máu me be bét” đang thè ℓưỡi trợn trắng mắt nằm ở đằng kia, chỉ có ℓồng ngực vẫn còn phập phồng, đầu tiên nhìn qua thì còn thấy khá ℓà dọa người.
Nhưng Mạnh Thanh La ℓà ai chứ?
Từ sáng tới giờ Liễu Bất Phàm vẫn ℓuôn đọc sách ở trong phòng, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Là hắn ta nhiều lời.
Khi hai người đang nói chuyện, Dương thị đã bưng nước ấm tới, lau sạch “máu” trên mặt hai lão thái thái.
Đã được vào trong nhà như ý muốn, Thái hậu nương nương và Tô ma ma cũng không tiếp tục thè lưỡi trợn mắt nữa mà trở mình ngồi dậy, hai mắt quan sát tiểu viện.
Hai hài tử đang ngồi trong phòng nói chuyện với tổ mẫu của Mạnh Thanh La, vẫn chưa ra ngoài hóng hớt, hai người kia đợi hồi lâu cũng không gặp được bọn nhỏ, có chút thất vọng.“Hai người kia đang giả vờ.” Đây là kết luận mà Liễu Bất Phàm đã đưa ra được sau khi lặng lẽ quan sát hai người bọn họ.
“Ta biết, biểu ca huynh rất lợi hại.” Mạnh Thanh La cười gật đầu, không hổ là giải Nguyên lang* của Doãn Châu.
(*) Người đỗ đầu trong kỳ thi Hương
Liễu Bất Phàm xấu hổ nở nụ cười, ở trước mặt biểu muội, làm gì có âm mưu quỷ kế nào có thể qua được hai mắt của nàng chứ?!“Không thì, ngươi xếp phòng cho chúng ta đi? Không cần nhiều, một gian là được.” Thái hậu nương nương tiếp tục ra lệnh.
“Được, ta sẽ xếp phòng cho các ngươi, chủ tớ các ngươi ở chung một gian được không?”
Mạnh Thanh La nhìn lão thái thái vừa nói chuyện vừa dáo dác ngó khắp nơi để tìm người, đã đoán được người trước mặt này là ai.
Chỉ là, nàng có chút đoán không ra, rốt cuộc vị kia cực kỳ tôn quý cao sang, sao lại làm ra chuyện không đáng tin cậy như vậy chứ?Nghe biểu muội gọi, hắn ta lập tức đi ra khỏi phòng, đỡ người vào trong nhà cùng với Nhị Lang.
“Biểu muội.”
Hở?
Mạnh Thanh La nhìn về phía hắn ta.“Bị thương ở đâu?” Mạnh Thanh La cười như không cười nhìn hai người.
Thái hậu nương nương không đáp lại nàng, thu hồi ánh mắt đang quan sát tiểu viện của mình, lại quan sát Mạnh Thanh La, một lúc lâu sau mới nói: “Hai bọn ta nhìn từ bên ngoài thì không có vết thương, nhưng bên trong cơ thể lại bị thương.”
Ý chỉ mình bị nội thương rồi!
“Thế nên?”Thái hậu nương nương tỏ vẻ: Vì có thể gặp được tôn tôn ngoan ngoãn của bà, chuyện không đáng tin cậy tới cỡ nào bà ấy cũng dám làm!
“Được!” Thái hậu nương nương vui mừng gật đầu.
Tô ma ma nghe thấy hai chữ “chủ tớ”, vội duỗi tay che mặt, nương nương ơi, Mạnh thần y người ta đã đoán ra được người là ai rồi!
“A La, con muốn xếp phòng cho bọn họ ở lại thật sao?” Dương thị kéo Mạnh Thanh La qua một bên, nàng ta thấy hai lão thái cũng không giống như bị thương.“Thế nên, ta muốn ở lại đây!” Thái hậu nương nương ngẩng đầu, nói ra mục đích lần này.
“Ồ.” Mạnh Thanh La gật đầu, đây là mục đích của hai lão thái thái.
Muốn vào nhà nàng để ở!
Nhà nàng có gì chứ?
Vừa nghe khuê nữ đồng ý cho hai người ở ℓại, cái người cầm đầu kia ℓập tức kéo theo một người khác đứng ℓên chạy vọt vào phòng khách.
Chỉ chốc ℓát sau, hai bé cưng ôm theo hai con thú cưng đi ra khỏi phòng của bà ngoại, bước vào phòng khách thì nhìn thấy trong nhà ℓại có thêm hai người.
“Thái tổ mẫu!”
Hai mắt An An sáng ngời.
Mạnh Thanh La và Dương thị đang ngồi bên cạnh: “…”