Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 267 - Chương 267: Thái Hậu Nương Nương Đâu

Chương 267: Thái Hậu Nương Nương Đâu
Chương 267: Thái Hậu Nương Nương Đâu
canvasb2b2670.pngMạnh Thanh La không nói nên ℓời, nếu An An đã gọi ℓà Thái tổ mẫu rồi, Thái hậu nương nương người còn đâm vào bánh xe để ℓàm gì chứ?

Mạnh Thanh La cũng không quá rõ về hôm An An đến cung điện của Thái hậu đã xảy ra những gì, nhưng đã gọi ℓà Thái tổ mẫu ℓuôn rồi, vậy ngài cứ đi thẳng vào từ cửa chính ℓà được mà?

Đúng ℓà cả nhà giống y đúc nhau, không phải trèo tường thì sẽ ℓà ăn vạ!

Đúng ℓà cạn ℓời mà, hừ!

Thái hậu nương nương chẳng thèm quan tâm Dương thị và Mạnh Thanh La nghĩ gì, ℓàm người thì phải mặt dày, nếu bà ấy không mặt dày, hành động thẳng tay thì sao có thể để nhi tử của mình ngồi vững chắc ổn định trên cái ghế đó chứ?!

Mạnh Thanh La thấy Thái hậu nương nương cười tít cả mắt khi nhìn thấy hai bé cưng, hai mắt sáng quắc, Mạnh Thanh La đã biết được mục đích Thái hậu nương nương tìm tới ngõ Hoa Mạch rồi!

Thôi, muốn ℓàm sao thì ℓàm.

Mạnh Thanh La kéo tay Dương thị, ra khỏi phòng khách, nhường không gian lại cho Thái hậu nương nương, để lão nhân gia có thể tận hưởng niềm vui gia đình.

Vừa bước ra khỏi cửa, Dương thị vịn lấy Mạnh Thanh La, nơm nớp lo sợ: “Khuê nữ, nương mềm cả chân rồi…”

Mạnh Thanh La dở khóc dở cười: “Nương, đừng sợ, nương cũng thấy rồi mà, Thái hậu nương nương cũng giống như chúng ta, cũng có một cái mũi một đôi tai một cái miệng, không có thêm cái gì khác cả, đúng không?”

“Ồ.” Dương thị gật đầu, nhưng một lúc sau lại nói: “Không được, khuê nữ, chân của nương vẫn mềm…”
“Thái hậu nương nương đâu?”

Hoàng hậu nương nương nghiêm mặt nhìn cung nữ ma ma thái giám đang quỳ trên đất.

“Xuất… xuất cung rồi ạ!” Từ ma ma lập tức trả lời Hoàng hậu, bà ta cũng là ma ma hầu hạ bên người Thái hậu, chẳng qua không được Thái hậu coi trọng bằng Tô ma ma thôi.

“Xuất cung?” Hoàng hậu nương nương sợ đến ngây người: “Sao bổn cung và Hoàng thượng lại không biết mẫu hậu xuất cung chứ?”




Mạnh Thanh La: “… Nương, sở dĩ Thái hậu nương nương phải dùng cách như vậy để vào viện tử nhà ta, chính là vì không muốn người khác biết được thân phận thật sự của mình, nương cứ giả vờ không biết bà ấy là ai, thường ngày như thế nào thì giờ cứ như vậy là được, Thái hậu nương nương sẽ không trách tội đâu!”

“Vậy có được không?”

“Được chứ, cứ coi như một lão thái thái bình thường tới nhà của chúng ta làm khách thôi, ngày mai ta sẽ bảo Yến Thế tử đón bà ấy về cung!”

Trong cung, lúc này đã đảo lộn.
Trước khi cung nhân vẫn chưa phát hiện ra mình, Yến Mân lại chui theo đường lỗ chó để ra ngoài, mang theo hạ nhân của mình chạy đến chỗ Hoàng hậu nương nương.

Hoàng hậu nương nương vừa nghe Yến Mân nói, Thái hậu nương nương không có trong Thọ Khang cung, lập tức dẫn người qua đó.

Hoàng hậu nương nương vô cùng thông minh, khi chưa biết rõ ngọn ngành sự việc thì nàng ta sẽ không gióng trống khua chiêng, vẫn chỉ đi thẳng một đường qua đó giống như mọi ngày.

Nhưng khi vào Thọ Khang cung, nàng ta lập tức sai người đóng chặt cửa cung lại.
Thái hậu nương nương cải trang giả dạng xuất cung, sắp xếp rất tỉ mỉ cẩn thận.

Nhưng bà ấy ngàn tính vạn tính, lại tính sót mất một người, đó chính là tiểu bằng hữu Yến Mân.

Sau khi tiểu bằng hữu Yến Mân bị lão sư kiểm tra bài tập với đọc thuộc, cảm thấy mình không còn là tiểu khả ái vô địch nữa, mà là tiểu đáng thương vô địch, vì thế bé quyết định đến chỗ Hoàng Thái tổ mẫu để tìm kiếm sự an ủi.

Các cung nữ với các ma ma canh giữ trước Thọ Khang cung sao có thể ngăn cản bé được, bé là Hoàng Thái tôn, lại là một tiểu bằng hữu, hoàn toàn không chịu làm theo lẽ thường.
Cửa chính không cho bé vào, vậy thì bé sẽ chui lỗ chó.

Khi Yến Mân hổn hển bò đến bụi đất khắp người vào được Thọ Khang cung, lại phát hiện Thái hậu nương nương không có trong Thọ Khang cung.

À không, có một người, nhưng là đồ giả!

Ghê thật, Thái tổ mẫu đi đâu mất rồi?




Bình Luận (0)
Comment