Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 286 - Chương 286: Tiểu La Nhi, Cháu Về Rồi À

Chương 286: Tiểu La Nhi, Cháu Về Rồi À
Chương 286: Tiểu La Nhi, Cháu Về Rồi À
canvasb2b2860.pngLúc này, tâm trạng của nàng đang rất tệ, cũng rất tiêu cực…

Lựa chọn quay trở về, ℓà muốn cho tâm trạng của mình có mộnt khoảng thời gian được bình ổn ℓại, nàng còn phải bịa ra mấy ℓý do để ℓừa gạt nương, nhị ca, biểu ca, tổ mẫu với sư phụ nữa!

Nàng cũng không muốn cho bọn họ biết, nàng bị phụ thân ruột thịt đánh, mà nàng ℓại đánh trả hắn ta, hai cha con ℓao vào đánh nhau túi bụi trên đường giống như hai con gà chọi vậy.

Thật ℓà buồn cười ℓàm sao!

"Hít hà…" Con mẹ nó, đau thật chứ!

Mạnh Thanh La đau đến nhe răng trợn mắt, ℓại cười khổ một tiếng, thì ra nàng cũng không phải ℓà bất khả chiến bại, nàng sẽ đau, sẽ tổn thương, sẽ tủi thân, cũng sẽ mệt…

Sao nàng ℓại chõ mũi vào việc không ℓiên quan tới mình chứ?

Thật là, chẳng là cái thá gì hết, không bằng cả chó má!

Mạnh Thanh La lại dùng khăn băng bó vết thương trên đầu một lần nữa, dựng cổ áo lên, che khuất vết thương trên cổ, vẻ mặt tươi cười bước vào cổng nhà trong ngõ Hoa Mạch.

Bước đến trước cửa nhà, nàng lạnh nhạt liếc nhìn ngõ hẻm một cái, rồi không nhìn nữa, đi vào đóng cửa. Hộ vệ của Mạnh Thượng Phi bị nàng liếc một cái co rụt cổ lại, sau đó bật người xoay mình rời đi.

Thật ra, lúc người đó vừa đi theo sau, Mạnh Thanh La vừa đã phát hiện ra, nhưng nàng lười quan tâm, thân tổ mẫu vẫn còn ở đây, bà ấy còn có thể gặp mặt mọi người trong tướng quân phủ, không giấu được, cũng không cần phải giấu.
Bây giờ không phải sao, vừa nghe thấy tiếng cửa đóng cửa, tổ mẫu đang nằm trên ghế tắm nắng mở mắt ra, nhìn thấy là Mạnh Thanh La, bà ấy nhẹ nhàng mỉm cười: "Tiểu La Nhi, cháu về rồi à?"

"Vâng, cháu đã về rồi." Sắc mặt Mạnh Thanh La vẫn như thường, cười gật đầu với bà ấy.

Nhậm ma ma quay đầu, ánh mắt rơi vào vào miếng khăn cuốn trên đầu Mạnh Thanh La: "Cô nương, trán người bị sao vậy? Bị thương à?"

Tổ mẫu nghe vậy, cũng nhìn về phía Mạnh Thanh La, đứng dậy lo lắng đi tới, đưa tay sờ sờ: "Tiểu La Nhi, tiểu bảo bối ngoan của tổ mẫu, cháu bị sao vậy?"
Bàn tay Mạnh Thanh La nắm lấy tay tổ mẫu, bàn tay tổ mẫu rất ấm áp, cũng sưởi ấm trái tim phiền muộn ấm ức của nàng. Đây là sự ấm ức của nguyên chủ, cũng là của chính nàng.

Kiếp trước cha mẹ nàng đều là liệt sĩ, qua đời sớm, nàng còn chưa kịp cảm nhận được niềm vui ở bên cạnh cha mẹ thì bọn họ đã không còn. Kiếp này thân sinh mẫu thân cũng qua đời sớm, lại bị tướng quân phủ vứt bỏ, còn lại duy nhất thân sinh phụ thân nhưng gặp rồi lại như không quen biết. Có lẽ, số mệnh của nàng đã định không có duyên với phụ mẫu.





Quan tâm ai phóng ngựa, ai tìm chết để làm gì chứ?

Nàng quan tâm cái rắm gì vậy!

Thực sự cho rằng mình vẫn là "đóa hoa bá vương trong quân đội" bất khả chiến bại ở kiếp trước ư?

Ở đây, nàng chỉ là một nữ tử nông dân bình thường, chân đất lấm lem ở nông thôn, thân phận quân nhân khiến người ta thấy tự hào kiếp trước đã sớm rời xa nàng rồi!
Mạnh Thượng Phi vẫn chưa trở về, tướng quân phủ có biến cố lớn, cũng không có ai rảnh rỗi đến làm phiền nàng, nàng vẫn có thể che giấu thân phận của mình và sự thật là thân tổ mẫu vẫn còn sống, nhưng ngay khi ông ta quay lại, mọi thứ sẽ được phơi bày trên mặt, vạch trần trước mặt tất cả mọi người.

Hơn nữa, mấy ngày nay tổ mẫu ở cùng nàng, vì được nàng cẩn thận điều trị, hơn nữa còn có người nhà ở bên cạnh nên tâm trạng tổ mẫu rất tốt, đã có mấy ngày không xuất hiện tình trạng hồ đồ không nhận ra ai.

Khi thời tiết tốt còn ra ngoài sân phơi nắng, cùng ma ma và nương thêu thùa một chút, xem hai bảo bối dẫn hai thú cưng chơi đùa quanh sân, thỉnh thoảng còn theo Dương thị đi tản bộ trong ngõ nhỏ, chào hỏi hàng xóm.

Khi trời lạnh hoặc có tuyết rơi, cũng sẽ không tự nhốt mình ở trong phòng mà cùng nương đốt than củi trong phòng khách, đốt than ấm áp cùng nhau trò chuyện tâm sự, uống trà, cắn hạt dưa.




Bình Luận (0)
Comment