Chương 287: Đường Tăng Là Ai
Chương 287: Đường Tăng Là Ai
"Cháu đi rồi."
“Ừm.” Tổ mẫu thở phào nhẹ nhõm.
"Nhậm ma ma, những người khác đâu?"
“Dung ma ma và phu nhân đang ở phòng bếp nấu ăn, Tiết ℓão gia tử đã tiến cung rồi, biểu công tử và nhị công tử dẫn hai vị tiểu công tử ra ngoài chơi, đã đi được một ℓát rồi, có sẽ chốc nữa sẽ về kịp giờ ăn cơm."
"À, ta hiểu rồi."
Mạnh Thanh La cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi về phòng dưới ánh mắt đau ℓòng nhìn theo của tổ mẫu.
Vừa trở về phòng, nàng ℓập tức khóa cửa, đi vào không gian, rửa vết thương trên trán và cổ bằng nước từ giếng cổ, sau đó bôi thuốc chống viêm. Trên ℓưng nàng còn có một vết roi mà nàng không thể với tới bôi thuốc được, nhìn vào gương khó nhọc một hồi cũng không được, Mạnh Thanh La đành bỏ cuộc không bôi thuốc nữa.
Dương thị đau lòng lải nhải một trận, Mạnh Thanh La nghe đến mức gần như ngủ quên trên giường.
"Nương, tài nói năng luyên thuyên này của nương... chỉ có Đường Tăng mới có thể đấu được với nương."
Hả?
Dương thị ngừng cằn nhằn, tò mò hỏi: “Đường Tăng là ai?”Trên đường chạy nạn, nàng đã thề rằng sẽ không để nương lại vì nàng rơi thêm một giọt lệ đau lòng nào nữa, chỉ là... phải làm sao bây giờ?
Dương thị nhìn sắc mặt của nàng rồi ngửi ngửi, mùi thuốc nồng nặc, sau đó nghiêm túc nhìn nàng: "Ngồi xuống!"
“Nương..."
"Bảo con ngồi xuống..."Mạnh Thanh La cứ tưởng mình che che lấp lấp như vậy đã khiến tổ mẫu an tâm rồi, nhưng vẫn không lừa được Nhậm ma ma.
Lúc cô nương vừa bước vào, sắc mặt mệt mỏi và tái nhợt kia, trên người có vết máu, trên trán còn có vết thương, thậm chí giữa khe hở những ngón tay của bàn tay nắm tấy tay lão phu nhân cũng còn một ít máu khô. Hơn nữa vừa về không đến phòng bếp tìm nương mà lại vội vàng về phòng.
Cô nương không nói gì, thân là hạ nhân Nhậm ma ma cũng không thể hỏi quá nhiều, nhưng sau khi Mạnh Thanh La vào phòng, Nhậm ma ma suy nghĩ một lúc rồi đi vào bếp. Bà ấy phải nói cho phu nhân, nếu lỡ cô nương có chuyện gì khó xử hay không vui thì cũng có thể nói với mẫu thân. Bà ấy đến ngõ Hoa Mạch đã hơn nửa tháng, cô nương này tính tình luôn thẳng thắn, cần làm gì thì làm cái đó, cần nói gì cũng sẽ nói, rất hiếm khi quanh co vòng vèo, hôm nay lại khác, cô nương đang nói dối.
“Nương, thật sự không sao đâu, là con đi đường không cẩn thận tự đập vào, trên trán rách da một chút nên có dính mùi máu thôi." Mạnh Thanh La ôm trán, vẫn không thoát khỏi câu hỏi của nương.
Ra khỏi không gian, Mạnh Thanh La đã thay nữ trang mới, rửa sạch mùi máu tanh trên người. Trán cũng được quấn bằng gạc, bên ngoài vẫn dùng khăn rộng mà nữ tử triều đại này hay dùng, tuy trông hơi buồn cười nhưng cũng không đến mức quả thảm để người nhà và hai nhi tử phải lo lắng.
Nàng vừa rời khỏi không gian thì có tiếng gõ cửa, là Dương thị.
"A La, con sao vậy? Nhậm ma ma nói cho nương biết con bị thương, trên người còn có mùi máu!"
Nhậm ma ma đúng là Nhậm ma ma, quả là ma ma xuất thân từ trong cung."Được được, con ngồi, ngồi, cho người xem cho người xem..."
Mạnh Thanh La ngoan ngoãn ngồi ở bên giường, vươn đầu về phía Dương thị.
Để tránh bị nương phát hiện ra vết thương trên lưng và cổ, nàng chuẩn bị hy sinh cái trán vừa mới được băng bó xong của mình, vì vết thương do roi vọt trên cổ và lưng nghiêm trọng hơn vết thương trên trán, nếu nương nhìn thấy chắc chắn sẽ đau lòng đến rơi lệ. Mạnh Thanh La chủ động cởi bỏ dải băng rộng trên trán, tấm gạc trắng lộ ra trước mặt Dương thị, tỏa ra mùi thuốc.
Dương thị ngửi ngửi, đúng là mùi thuốc tỏa ra từ đây, không khỏi gật đầu nói với Mạnh Thanh La: “Mau băng vào, băng bó xong rồi thì nương không xem nữa, nữ hài bị thương trên mặt là chuyện rất nghiêm trọng, không biết sau này có để lại sẹo không? Con không được quên dùng cái loại cao dưỡng nhan trị sẹo kia của con đấy, còn làm nương lo lắng gần chết. Con cái đứa nhỏ này, không biết cẩn thận một chút sao? Đi đường mà cũng có thể đập đầu vào cây, mắt con để ở đâu vậy?...”