Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 289 - Chương 289: Phát Sốt

Chương 289: Phát Sốt
Chương 289: Phát Sốt
canvasb2b2890.pngDương thị từ trong bếp thò đầu ra: "Bình Bình, An An, hai cháu về rồi, đến phòng gọi nương cháu dậy ăn cơm đi!"

"Nương ngủ rồi ạ?" Bình Bình hỏi bà ngoại.

“Ừ, nương cháu bị đập đầu, bị thương một chút, phải ngủ mới khỏe được.”

canvasb2b2891.png"Nương... An An cũng hôn hôn người!"

Dương thị chạy ra khỏi bếp, không quan tâm đến việc mình đã làm rơi mất một chiếc giày, chạy nhanh như gió vào phòng Mạnh Thanh La,đưa tay sờ lên mặt và trán của nàng: "Nhị Lang, Bất Phàm, nhanh lên, lấy xe ngựa, đến y quán mời đại phu về đây, người A La nóng quá!"

Yến Tu Trúc đi đến ngõ Hoa Mạch, hắn bước vào viện tử, phát hiện trong viện tử không có ai, cũng không có hổ hay gấu. Sau đó, hắn đi lần theo âm thanh, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy.

"Cha, nương không để ý tới An An!"
Ngoại trừ Dương thị ra, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, trơ mắt nhìn cảnh Yến Tu Trúc bế An An đang khóc dữ dội đến nỗi mắt đỏ hoe vào lòng, tay còn lại bế cả Bình Bình theo sau đệ đệ mình lên luôn.

Bình Bình đã biết "thúc thúc" này không phải "trộm", hơn nữa, bé có thể cảm nhận được sự vui mừng khôn xiết mà đệ đệ dành cho người này.

Đệ đệ thích thì bé cũng thích!
An An nhìn thấy ca ca khóc, nó cũng cảm giác có gì đó không đúng lắm, cũng gào lên khóc: "Nương, nương, bà ngoại... bà ngoại, nương... không để ý An An!"

Lúc này Bình Bình đã chạy ra ngoài, gặp Nhị Lang ở cửa nghe thấy tiếng hai bé khóc vội vàng chạy tới: "Bình Bình, An An, sao vậy? Sao lại khóc?”

“Cữu cữu, mẫu thân, uống thuốc!” An An lập tức nói.
An An đã phát hiện có thêm một người xuất hiện tại cửa phòng trong khi những người khác vẫn chưa nhận ra, bé dang rộng hai tay, chạy ào về phía Yến Tu Trúc.

Mọi người: "..."

Sao An An thấy ai cũng gọi cha thế nhỉ?
Mặt Nhị Lang biến sắc: "Nương cháu bị bệnh sao?" Sau đó hắn ta lập tức hét lớn ra bên ngoài: "Tứ thẩm, tứ thẩm, người mau đến đây xem đi, xem thử muội muội bị sao vậy!"

Hắn ta và muội muội đều đã trưởng thành, phải tránh tị hiềm, hắn ta không thể vào phòng nàng kiểm tra được.

Tiếng hét của Nhị Lang khiến mọi người trong nhà hoảng hốt.
Bình Bình và An An vẫn nằm trái phải bên cạnh Mạnh Thanh La như thường lệ. An An há cái miệng nhỏ nhắn, hôn chụt thật mạnh hai tiếng trên vầng trán quấn đầy băng của Mạnh Thanh La. Bình Bình cũng há cái miệng nhỏ nhắn hôn lên má Mạnh Thanh La hai cái.

Bình thường, chỉ cần hai bé hôn nhẹ thì Mạnh Thanh La sẽ tỉnh dậy, hôm nay hai bé vừa hò hét vừa hôn mà nương vẫn chưa tỉnh lại. Bình Bình là bé đầu tiên phát hiện hình như nương có gì đó không đúng, lập tức đưa bàn tay nhỏ bé chạm vào mặt Mạnh Thanh La: "Ui... nóng quá!"

"Nương, nương... dậy đi, người dậy đi!" Dù chỉ số thông minh có cao đến đâu thì bé vẫn còn nhỏ, bé dùng bàn tay nhỏ bé đẩy Mạnh Thanh La, khi phát hiện nương mình vẫn chưa tỉnh, bé lập tức đứng dậy khóc thét lên.


Mặc dù Bình Bình không gọi cha nhưng cũng rơm rớm nước mắt theo đệ đệ đi tới chỗ Yến Tu Trúc, ngước ℓên nhìn hắn.

canvasb2b2892.pngLiễu Bất Phàm: "..." Á á á! Hôm nay hắn ta bị ℓãng tai rồi, nhất định bị ℓãng tai rồi!

Nhị Lang: "..." Lúc này hắn ta nên đối mặt với muội tế tương ℓai bằng biểu cảm nào đây?

Yến Tu Trúc đặt hai hài tử xuống đất ℓại, đến bên mép giường, đặt tay ℓên trán Mạnh Thanh La để kiểm tra mà không chút do dự, sau đó nói với Dương thị: "Thẩm thẩm, A La ℓâm bệnh nặng, không thể ℓần ℓữa hơn nữa, xin phép thẩm hãy cho cháu đưa nàng ấy đến y quán ℓớn nhất kinh thành. Đại phu ở đó có y thuật rất tốt, có cả y nữ nữa. Nếu thẩm thẩm không yên tâm thì trên đường đến y quán, cháu sai người đến đông cung, đón Tiết thần y từ hoàng cung về đây được không?"







Bình Luận (0)
Comment