Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 290 - Chương 290: Hồi Phủ

Chương 290: Hồi Phủ
Chương 290: Hồi Phủ
canvasb2b2900.png"Nương..."

Hai bảo bảo đáng thương muốn đuổi theo.

"Đi cùng bà ngoại!" Dương thị hớt hải đi tới, mỗi tay dắt một hài tử cuống cuồng chạy theo sau.

canvasb2b2901.png"Tướng quân, có phải chúng ta đi nhầm cổng phủ rồi không?" Thường Ngộ Hỉ sờ cái đầu nổi một cục to đùng do hôm nay bị đại tiểu thư ném đồ đập trúng, cẩn thận hỏi.

Kể từ khi sự việc đó xảy ra, Mạnh Tất Liễm đã bị tống vào ngục, nàng ta bị Hoàng hậu nương nương cấm túc, Khúc thị thì được đưa lên làm người chưởng quản gia tộc. Cuộc sống của nàng ta thê thảm đến mức không bằng heo cho, bất cứ ai cũng có thể leo lên đầu nàng ta ngồi, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ngay cả khát nước còn không có nước mát mà uống.

Trước đây Cừu Ngọc Liên đối xử với Mạnh Thanh La ra sao, bây giờ nàng ta cũng phải hứng chịu tất cả quả báo mà nàng ta đã gieo.

"Thượng... Thượng Phi, chàng đã về rồi sao?"
"Ta đến Ngân Tuyết viện trước đã!" Nếu không phải phủ đệ bị dời thì không thể nào đến mức ngay cả hậu viện cũng vắng tanh không một bóng người được!

"Còn bọn thuộc hạ thì sao?"

"Ngươi mau đến chỗ đại tiểu thư... Không, đến Thanh Bích viện đưa nó đến Ngân Tuyết viện cho ta. Hôm nay bổn tướng quân muốn nhỏ máu với nó để kiểm tra xem bọn ta có phải cha con ruột thịt không!"
Không một bóng hạ nhân nào đứng sẵn trước cổng để dắt ngựa cho Mạnh Thượng Phi, càng không ai canh gác trước cổng nhà hắn ta, ngay cả hộ vệ do chính tay hắn ta chọn lựa và giữ lại ở nhà cũng không thấy mặt mũi người nào cả.

Thậm chí, Mạnh Thượng Phi đã đứng ở ngoài này rất lâu mà đến một hạ nhân đi ngang qua cũng không có.

Tướng quân phủ của lúc này trống trải, hiu quạnh và thê lương quá đỗi, chẳng khác gì một phủ ma cả!
Còn bọn hộ vệ và phó tướng khác thì đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu, giả vờ làm chim cút.

Cửa Ngân Tuyết viện đang đóng kín, người trông chừng tiểu Cừu thị người thấy tướng quân trở lại thì cũng hoảng sợ giật thót trước khuôn mặt khủng khiếp của hắn ta. Gã hốt hoảng nhìn xuống chân, ngoan ngoãn mở cửa viện cho Mạnh Thượng Phi đi vào.

Trong tiểu viện, Cừu Ngọc Liên vừa nhìn thấy bóng người Mạnh Thượng Phi thì khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta ngay lập tức trắng bệch, người run bần bật.
Lúc ở trong hoàng cung, Hoàng thượng có nói với hắn ta là phủ đệ nhà hắn ta đã được chuyển đến chỗ khác đâu?

Hoàng thượng trong hoàng cung: Nói với ngươi? Nói với ngươi rồi lỡ ngươi khóc lóc, than nghèo với trẫm, đòi trẫm đưa bạc thì trẫm biết lấy đâu ra cho ngươi hả? Về thì cũng về rồi, tự về nhà mình mà chiêm ngưỡng đi!

Hừ!
Chẳng lẽ hắn ta bị bạc đập hỏng đầu nên hoa mắt rồi ư?

Mạnh Thượng Phi: "..."

Bổn tướng quân cũng muốn biết có phải mình về lộn nhà không đây!
Vừa nghĩ đến chuyện nữ nhân kia dám đội nón xanh cho hắn ta, lại còn làm rùm beng đến mức cả kinh thành đều biết chuyện, Mạnh Thượng Phi không tài nào kiềm chế nổi lửa giận đang sục sôi trong người mình.

"Rõ, thưa tướng quân!"

Lén lút nhìn sang, thấy sự sừng sộ, dữ tợn đầy đáng sợ trên gương mặt vẫn còn sưng vù của tướng quân nhà mình, Thường Ngộ Hỉ sợ tới mức vội vàng chạy đi.


Khúc thị mặc bộ y phục cũ kỹ mượn được từ hạ nhân, ℓúc này tiết trời vẫn còn được bao phủ bởi cái ấm áp của những ngày xuân về, ấy vậy mà nàng ta ℓại ℓê ℓết đến trước mặt Mạnh Thượng Phi với thân hình run bần bật.

"Câm miệng! Ngươi không xứng để gọi tên ta!" Toàn thân Mạnh Thượng Phi bộc phát ℓệ khí ngùn ngụt chỉ có ở những người đã từng "tắm máu".

"Tướng... Tướng quân, chàng hãy bỏ qua cho ta đi! Chàng hãy tha cho ta đi! Không phải ta, không phải ta mà... do nhị gia ép ta..." Hai chân Cừu Ngọc Liên bủn rủn, nàng ta quỳ rạp xuống trước mặt Mạnh Thượng Phi.







Bình Luận (0)
Comment