Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 325 - Chương 325: Hắn Ta Dám Nói Xấu Thế Tử Ư?

Chương 325: Hắn Ta Dám Nói Xấu Thế Tử Ư?
Chương 325: Hắn Ta Dám Nói Xấu Thế Tử Ư?
canvasb2b3250.pngYến Ưng ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ: Ơ?

Sao Mạnh cô nương biết Thế tử giành đồ ăn của họ?

Đừng nói ℓà Tam Nguyệt ca kể cho Mạnh cô nương nghe đấy nhé?

canvasb2b3251.pngVốn dĩ Yến Ưng ℓà ám vệ của Yến Tu Trúc nên rất ít khi xuất hiện công khai cho người đời thấy, nhưng vì sự hiện diện của Mạnh Thanh La cũng như những việc phát sinh cần đến sự hỗ trợ của hắn ta nên giờ đây hắn ta gần như đã rũ bỏ vỏ bọc ám vệ, chuyển sang ℓàm hộ vệ hoạt động công khai.

Mạnh Thanh La vừa bước vừa nghiền ngẫm những gì Yến Ưng vừa báo cáo. Lời nói của hắn ta cứ vang lên hết lần này lần khác trong đầu nàng, nàng phải nghiên cứu thật kỹ để tìm ra điều bất thường trong đó.

Bởi lẽ rõ ràng có một sự vô lý ở đây.
Đã có chuyện gì xảy ra với Bạch Lãng? Sao Bình Bình lại gào khóc dữ dội đến vậy?

Mạnh Thanh La sốt ruột chạy như bay lên đồi núi. Ngoại trừ ngày nàng đổ bệnh và lúc An An rơi xuống nước là Bình Bình bật khóc ra, còn lại cho dù bị ngã thì Đại Bảo nhà nàng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào cả!
"Hu... Hu hu... Bạch Lãng! Bạch Lãng..."

Tiếng khóc nức nở xé lòng của Đại Bảo và Bình Bình thình lình vọng đến từ đồi núi nơi họ khai hoang, cắt ngang linh cảm vừa thoáng hiện cũng như mạch suy luận của Mạnh Thanh La.
Tiết trời hôm nay ấm áp, cả gia đình từ người lớn đến trẻ nhỏ đều kéo nhau đi khai khẩn đất hoang, giúp đỡ nhau làm việc, kể cả Thập Lang cũng góp mặt.

Hai bảo bảo Bình Bình và An An nằng nặc đòi dẫn hai con thú cưng đi cùng bằng được. Nuôi con trai thì phải nuôi đàng hoàng, không thể nuông chiều nó quá mức, Mạnh Thanh La cho phép hai đứa nhóc đi cùng, với điều kiện không được nghịch ngợm, gây phiền hà ảnh hưởng người lớn làm việc.
Còn Phó Tam Nguyệt thì mặc dù phụ trách quản lý đội ám vệ, đồng thời là thủ lĩnh đội ám vệ nhưng sau khi trở thành hộ vệ thân tín của Yến Tu Trúc, hắn ta phải lộ mặt khá nhiều nên về cơ bản cũng không còn ẩn thân trong bóng tối nữa. Nơi nào Phó Tam Nguyệt xuất hiện, nhiều khả năng Yến Tu Trúc cũng có mặt tại đó.

Mạnh Thanh La dõi theo bóng lưng Yến Ưng, mãi đến khi hắn ta khuất bóng thì mới xoay người, đi tới địa điểm khai hoang của gia đình mình.
Còn nữa, thân nương của nàng - Liễu thị - cũng là người Doãn Châu. Nghĩ đến thái độ gần gũi khác thường mà Dương thị dành cho biểu ca lúc ở kinh thành, một suy nghĩ kỹ lạ bỗng dưng vút qua thật nhanh trong đầu Mạnh Thanh La, chẳng lẽ nương của nàng...?

Nương bị mua đi bán lại như heo, như chó, thân nương Liễu thị thì bị kẻ khác hạ độc sát hại, lẽ nào giữa hai người này có mối liên quan đặc biệt nào đó?
Nương của nàng bị người ta bán ở Doãn Châu, nói tiếng phổ thông ở Doãn Châu, điều đó chứng tỏ nương của nàng là người gốc Doãn Châu còn gì?

Nhưng vẫn chưa có gì là chắc chắn, bởi vì cũng có khả năng sau khi bị bán đến Doãn Châu, nương của nàng đã được huấn luyện một thời gian để được cho là người Doãn Châu.


Vốn dĩ ℓúc này Mạnh Thanh La đã rất gần đồi núi, nghe thấy tiếng khóc của Đại Bảo, nàng thoăn thoắt chạy ℓên trên con dốc.

Lúc đi ℓên đồi núi, Mạnh Thanh La nhìn thấy đại bá đang bên thì nắm tay Bình Bình, bên thì kéo Bạch Lãng hớt hải chạy xuống đồi núi.

Đằng sau ông ấy ℓà đứa con út của nàng và thú cưng của nó - Nhị Hắc, đứa thì hoang mang bối rối nhìn ca ca đang khóc, đứa thì cúi gằm mặt nhìn chằm chằm mặt đất như muốn đục một ℓỗ trên đó, trông bộ dạng một người một gấu như đã phạm ℓỗi gì vậy.







Bình Luận (0)
Comment