Chương 326: Bị Rắn Độc Cắn
Chương 326: Bị Rắn Độc Cắn
"Ừm, Bình Bình đừng khóc nữa, để nương xem sao!" Mạnh Thanh La xoa đầu Đại Bảo, an ủi bé.
Đại bá đặt Bạch Lãng xuống, nó đứng ở đó, chóng mặt ℓắc đầu, thân hình ℓoạng choạng đưa qua đưa ℓại chừng mấy ℓần, trông chẳng khác gì uống phải rượu giả.
"Đại bá, nó bị rắn gì cắn vậy?"
"Rắn sọc vằn! Loại rắn này độc ℓắm, A La, cháu có thể cứu nó không?" Gương mặt Mạnh đại bá cũng ngập tràn sự sốt ruột.
Rắn cạp nia!
Mặt mày Mạnh Thanh La tái mét, nọc độc của của rắn cạp nia hết sức nguy hiểm, thảo nào Bạch Lãng bị rắn cắn mà choáng đến mức ℓoạng choạng không đứng vững được, mặt cũng sưng phồng.
"Đại bá, cháu có cách này, đại bá trông hai bảo bảo nhé, cháu cõng Bạch Lãng xuống núi đã!"
Cả hai bé con và Nhị Hoắc đều ngoan ngoãn ngồi một cục, không dám nghịch ngợm nữa.
"Nương..."
Thấy Mạnh Thanh La đã quay lại, Đại Bảo ngay lập tức chạy tới, ngóng nhìn nương của mình như muốn hỏi nàng tình hình sao rồi.
"Bình Bình đừng lo, Bạch Lãng không sao cả, đã về nhà uống thuốc rồi. Hôm nay cho nó nghỉ ngơi một ngày, ngày mai Bạch Lãng đi chơi với con lại được rồi."Bạch Lãng vừa ngửi đã biết là thứ này có tác dụng rất tốt, nó ngay lập tức cựa quậy, thò đầu vào chậu rồi uống ừng ực từng hớp lớn. Cũng may mà chỗ bị rắn độc cắn là phần mặt không có lông, chứ nếu cắn ngay miệng hổ thì e rằng sẽ sưng tấy đến mức không tài nào uống nước được.
Chẳng mấy chốc Bạch Lãng đã uống cạn nước trong chậu, đã vậy nó còn ngẩng đầu kêu "grừ grừ" với Mạnh Thanh La.
Ý của nó là nó muốn uống nữa, Mạnh Thanh La đành phải lấy thêm cho nó uống.
Đến khi Bạch Lãng uống xong, nhìn tình hình có vẻ không có chuyện gì lớn, Mạnh Thanh La cõng nó về nhà, quăng vào tổ ấm mà nàng đã dựng cho nó để nó nằm nghỉ ngơi, sau đó nàng xoay người ra khỏi nhà, đi tới địa điểm khai hoang.Bạch Lãng mở mắt, ngẩng đầu liếc Mạnh Thanh La rồi nằm xuống lại: Ta... Ta không có sức mà giải thích với ngươi đâu!
Trông Bạch Lãng vô cùng uể oải, mặt thì sưng tấy cả lên, ép mắt híp lại thành một khe hở, nom vừa tội nghiệp vừa buồn cười.
Thấy dáng vẻ đáng thương của nó, Mạnh Thanh La phá lên cười sặc sụa, không thèm bận tâm nó có xấu hổ hay không.
Cười thì cười, nhưng nàng vẫn lấy một ít nước ra từ giếng cổ trong không gian, cho vào cái một cái chậu nhựa để nó uống."Vâng, cảm ơn nương!" Nghe nương bảo Bạch Lãng không sao, Bình Bình khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"A La, Bạch Lãng không sao chứ?" Đại bá cũng lo lắng hỏi han.
"Vâng, nó không sao đâu, ngài đừng lo lắng. Đúng rồi, đại bá, vì sao Bạch Lãng lại bị rắn cắn ngay mặt vậy?"
Mạnh đại bá nhìn về phía Nhị Hắc với vẻ bất đắc dĩ, cái nhìn ấy làm chú gấu Nhị Hắc giật thót.Nói xong câu ấy, Mạnh Thanh La cõng Bạch Lãng lên rồi chạy thẳng một mạch xuống đồi núi.
Tìm được một nơi vắng vẻ, nàng lấy hộp thuốc ra khỏi không gian, tìm ra kim tiêm và một lọ huyết thanh kháng nọc rắn, tiêm vào cho Bạch Lãng.
"Ôi chao, may quá, may quá... Bạch Lãng à, ngươi đúng là mạng lớn thật đấy, may mà đúng lúc ta có huyết thanh kháng nọc độc rắn cạp nia trong hộp thuốc, nếu không thì con hổ nhà ngươi đã bị đe dọa đến tính mạng rồi..." Mạnh Thanh La lau mồ hôi trên trán, vỗ đầu Bạch Lãng đang ngoan ngoãn nằm dưới đất.
"Ngươi ấy, lo mà giảm cân đi, ta cõng ngươi mà cõng không nổi, nặng chết đi được, một con rắn thôi mà cũng không tránh được là sao? Ngươi có còn xứng đáng với cái danh chúa sơn lâm không đấy?""Tất cả là do Nhị Hắc nghịch ngợm quá mà ra! Lúc nãy cả hai bảo bảo và hai con thú cưng đều ngoan ngoãn ở đây chơi, lúc này đang là mùa xuân, khai khẩn đất hoang thì thể nào cũng gặp rắn, ta đã dặn đi dặn lại mọi người và mấy đứa nhóc phải cẩn thận, không là sẽ đào trúng rắn độc. Sau đó, chẳng biết vì sao ta chỉ mới nhìn đi chỗ khác thôi mà Nhị Hắc đã tìm được một cái hang rắn. Nó tìm được thì kệ đi chứ quan tâm làm gì, ai ngờ nó còn thò tay vào móc hang rắn nữa!"