Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 351 - Chương 351: Đến Doanh Trại Địch

Chương 351: Đến Doanh Trại Địch
Chương 351: Đến Doanh Trại Địch
canvasb2b3510.png"Chậc chậc, ℓãng phí quá! Lãng phí quá..." Xé hết mấy túi thuốc xongn, Mạnh Thanh La còn ℓắc đầu tặc ℓưỡi một cách tiếc nuối.

Đến khi ước chừng thời gian, đã đến ℓúc dược hiệu phát huy hết tác dụng của nó, Mạnh Thanh La mới ℓẻn vào quân doanh của địch.

Hay thật, toàn bộ binh sĩ tuần tra mà nàng bắt gặp trên đường đi đều nằm ℓa ℓiệt dưới đất, tuy không ngất nhưng không thể động đậy được, cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn "người" ăn mặc quái dị, đeo mặt nạ hòa thượng ℓướt qua bên cạnh, trước mắt mình mà chẳng thể ℓàm gì được.

canvasb2b3511.pngChưa thấy tiên nữ hạ phàm bao giờ à?

Có điều khi đối phó với những kẻ võ công cao cường thế này, độc được tẩm trên ngân châm mà nàng đang cầm là độc dược chí mạng chứ chẳng phải nhuyễn cân tán, nhuyễn cốt tán gì.

Bọn hộ vệ, ám vệ vừa trúng độc đã toi mạng, không ai là ngoại lệ.

Bấy giờ Mạnh Thanh La mới yên tâm bước vào lều trại của chủ tướng.

Trong lều, ngoại trừ mấy kẻ ngã dưới đất ra thì vẫn còn một người nằm trên giường.
Ám vệ của Tấn Vương: Ha ha... Ngươi nghĩ nhiều rồi, thật ra bọn ta cũng trúng thuốc rồi đấy.

Mạnh Thanh La tìm một viên bi bất kỳ trong không gian, ném ra thật xa.

Ngay cả chính nàng cũng nghe thấy tiếng động nhưng đối phương cứ như không nghe thấy gì vậy. Nàng thử ném thêm vài viên bi nữa nhưng chúng vẫn không mảy may cử động.

Giờ thì Mạnh Thanh La đã chắc chắn rằng bọn chúng cũng đã trúng thuốc của nàng, có điều ám vệ lợi hại hơn, không ngã gục ra đất, phỏng chừng chúng đang ngồi xếp bằng và ép độc trong người ra.
Có hộ vệ thì chắc chắn cũng có ám vệ, Mạnh Thanh La không dám tự cao, nhanh chóng nhảy vào không gian rồi thò đầu ra, thận trọng quan sát tình hình bên ngoài.

Quả nhiên, có ám vệ đang ẩn nấp nhưng không nhiều, chỉ có vài ba tên.

Những tay ám vệ này đúng là vững vàng, có đạo đức nghề nghiệp!

Rõ ràng biết có người hạ thuốc, cũng thừa biết chuyện một số hộ vệ đã ngã gục vì trúng thuốc nhưng bọn họ vẫn duy trì nguyên tắc của mình, không xen vào chuyện người khác, chỉ tập trung bảo vệ chủ tử của mình đang ở trong lều.
Thấy kẻ đang nằm trên đất trừng mình, Mạnh Thanh La lầm bầm, đạp kẻ đó hai phát để trút giận.

Đột nhiên, Mạnh Thanh La nhìn thấy một doanh trướng nằm ở chính giữa đại doanh vẫn còn sáng đèn.

Giờ này mà vẫn chưa ngủ, lẽ nào là lều trại của chủ tướng?

Mạnh Thanh La rón rén đi tới, phát hiện vẫn có ai xung quanh lều vải, có điều mặc y phục đen chứ không phải khôi giáp, có lẽ đó là hộ vệ của Tấn Vương.
Kẻ đó mặt vàng như nến, mùi máu tanh nồng nặc bao trùm cả lều trại. Từ đó cho thấy kẻ đang nằm trên giường chẳng những bị thương mà còn bị thương nặng.

Mạnh Thanh La quan sát một hồi, thấy cũng có một người nằm cạnh giường kẻ đó, cách đó không xa là một cái hòm thuốc đang mở, trong hòm thuốc có ngân châm, xem ra người này là đại phu.

Nếu kẻ đang nằm trên giường là Tấn Vương, gã ta đang bị thương nặng nên tối nay mới rút lui à?

Mạnh Thanh La nhẹ nhàng tiến lên vài bước và quan sát trong chốc lát. Gã ta không còn bị thương ở nơi nào khác, chỉ có ngực là được băng bó kỹ lưỡng nên dễ thấy, vậy là gã ta bị thương ở ngực...
Sao chuyện đó có thể xảy ra được?

Nàng sẽ nhân lúc chúng trúng thuốc để ra tay lấy mạng chúng!

Giờ mà không ra tay thì khi nào mới ra tay?

Mạnh Thanh La ngay lập tức nhảy ra khỏi không gian, sau đó phóng ngân châm về phía ám vệ và hộ vệ.


Kẻ này hết sức quan trọng, phải chờ Yến Tu Trúc đến rồi để hắn xử ℓý.







Bình Luận (0)
Comment