Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 352 - Chương 352: Khoắng Sạch

Chương 352: Khoắng Sạch
Chương 352: Khoắng Sạch
canvasb2b3520.pngĐồ đạc và công ℓao sẽ để ℓại cho những người đã chống chọi suốt hai đêm nay và đã hy sinh tính mạng, chảy máu vì chúng.

Nếu chúng không có tác dụng gì thì cũng có thể nộp ℓên cho Yến Tu Trúc và Viên thủ bị, phát cho thủ bị quân trong Thành Quan Châu.

Mạnh Thanh La nhanh chóng rời khỏi đây, chẳng mấy chốc đã trở ℓại thành huyện Bình Nguyên. Lần này, nàng không cần phải trèo tường thành để che giấu ℓàm gì nữa, bởi vì Vạn huyện ℓệnh đã dẫn người chờ nàng ở cổng thành.

Vạn huyện ℓệnh tiến ℓên đón, trong ánh mắt đều ℓà vẻ khó hiểu.

“Bên ta ℓàm xong rồi, người bên ông tập hợp đâu?” Mạnh Thanh La cũng không vòng vo, phải tranh thủ thời gian đi bắt người trước, còn phải vơ vét chiến ℓợi phẩm.

“Người đã đủ rồi, nghe nói sẽ đánh úp doanh trại địch nên có cả dân chúng chủ động muốn tham gia. Ta đã tập hợp được tổng cộng sáu trăm người, như vậy đủ chưa?”

“Đủ rồi!”

“Đi, các ngươi theo sau.”

Vạn huyện lệnh và Mạnh Thanh La mỗi người một ngựa đi đầu tiên, sau đó là hộ vệ của Vương phủ, những người khác cũng theo sát phía sau.

Bước vào doanh trại, mọi người lập tức nhìn thấy binh lính tuần tra đang nằm dưới đất, có người nhanh chóng lấy sợi dây ra để trói.

“Mọi người không cần vội, không cần tranh nhau, lát nữa ai cũng có việc.” Mạnh Thanh La cười nói: “Bọn họ đều bị ta hạ thuốc đánh ngất rồi, hiệu quả của thuốc sẽ không biến mất trong chốc lát, mọi người cứ yên tâm. Lần lượt trói từng lều vải, phải trói người cho thật chặt, cũng không được bỏ sót bất kỳ lều nào hay người nào. Còn nữa, có quá nhiều người nên phải dùng tiết kiệm dây, chỉ cần trói chặt tay và chân của bọn họ lại là được. Đừng lãng phí dây để trói gô cổ cho từng người bọn họ, đã hiểu chưa?”
“Vậy người mới bị trọng thương khi nãy là đệ đệ ruột của ông à?”

Trước đó Mạnh Thanh La vội vã cứu người nên không nhìn kỹ, cộng thêm trời tối càng không nhìn thấy rõ. Nhưng bây giờ nàng nhớ lại cứ có cảm giác người kia trông khá quen, chẳng qua không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.

“Đúng vậy, là đệ đệ ruột, cha ta mất sớm, ta và đệ đệ của ta do một mình gia mẫu nuôi lớn. Hồi còn nhỏ, bởi vì ta thông minh nên gia mẫu và đệ đệ đã cố gắng chu cấp cho ta đi học. Sau này bà ấy bệnh nặng qua đời, chỉ còn lại ta và đệ đệ sống nương tựa vào nhau. Lúc gia mẫu qua đời, ta chỉ mới vừa đỗ tú tài, vốn nghĩ từ đó chỉ làm chức vị phu tử kiếm mấy ngân tiền, không tiếp tục con đường khoa cử nữa, nhưng đệ đệ của ta không đồng ý. Đệ ấy nói không thể lãng phí tài trí thông minh của ta được, nhất quyết muốn ta tiếp tục học. Cả đời này ta nợ gia mẫu, cũng nợ đệ đệ của mình.”



Mạnh Thanh La suy nghĩ về quy mô doanh trại địch đóng quân. Phía địch ước chừng có khoảng bảy, tám ngàn người, một người trói hơn mười người chỉ tốn một chút thời gian mà thôi. Họ cũng không phải đi giết người, chỉ là lấy đồ và trói người, vậy là đủ rồi.

“Được, lên đường!”

Vạn huyện lệnh quả quyết vung tay lên, dưới sự dẫn dắt của Mạnh Thanh La, hơn sáu trăm người gánh sọt, đeo giỏ, đẩy xe bò đi nhanh về phía doanh trại của quân phản loạn.

Đoàn người đi tới bên ngoài doanh trại, khung cảnh vô cùng yên ắng. Ngay cả binh lính tuần tra cũng không thấy, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua, thỉnh thoảng còn có tiếng chim đêm kêu.
“Đã hiểu...” Mọi người đồng thanh đáp, sau đó hí hửng đi trói người.

Ai nấy đều bắt đầu bận rộn, còn Mạnh Thanh La và Vạn huyện lệnh thì đứng đó quan sát động tĩnh. Mạnh Thanh La bỗng nhiên hỏi Vạn huyện lệnh: “Vạn huyện lệnh, ông quê ở Tây Châu à?”

“Đúng vậy, tại hạ bất tài, là tiến sĩ năm thứ mười ba Trinh Đức, sau khi thi đỗ thành danh, may mắn được phái đến Vạn huyện làm huyện lệnh.”

Trinh Đức là niên hiệu của đương kim Hoàng thượng sau khi đăng cơ, năm nay là Trinh Đức thứ mười sáu, cũng có nghĩa là đương kim Hoàng thượng đã đăng cơ được mười sáu năm. Mà Vạn huyện lệnh đã làm huyện lệnh nơi này ba năm, có thể thuyên chuyển rồi.




Bình Luận (0)
Comment