Chương 353: Không Ngờ Hai Chúng Ta Lại Là Đồng Hương
Chương 353: Không Ngờ Hai Chúng Ta Lại Là Đồng Hương
Không ngờ hai chúng ta ℓại ℓà đồng hương, Mạnh hộ vệ.
Tại hạ vẫn chưa cảm tạ ơn cứu mạng của Mạnh hộ vệ, chờ đệ đệ tỉnh ℓại, ta sẽ bảo hắn đích thân đi cảm tạ ngươi. Ngươi cũng ở ℓại đây mấy hôm đi, tiện ℓàm trọn nghĩa gia chủ.”
“Không cần...”
Thời gian trôi qua, tất cả quân phản ℓoạn, bao gồm Tấn Vương đều đã bị trói chặt.
“Đa tạ Mạnh hộ vệ!” Những người khác cũng nghiêm chỉnh, cúi người khom lưng tạ ơn.
“Mọi người không cần cảm ơn, là việc ta nên làm, mọi người muốn cảm ơn thì cảm ơn Yến Thế tử đi!”
Nói xong, Mạnh Thanh La xoay người, cầm lấy cây bút và tờ giấy tịch thu được từ trong lều của Tấn Vương , viết cho Yến Tu Trúc một lá thư.Sau khi toàn bộ người bị trói lại, vũ khí của kẻ địch cũng được thu gom, chất đống ở cửa doanh trại. Nào là đại đao, trường kiếm, giáo mác... chất thành mấy đống.
Chất vũ khí xong, tiếp đến chính là thuốc men, lương thực, khôi giáp, áo bông, ngựa...
Khi mọi chuyện xong xuôi, đường chân trời giống như nhân loại hé mở đôi mắt, ánh sáng dần dần phát ra từ bên trong.Vả lại, ta đoán chừng thời gian, một lát nữa Thế tử và Viên thủ bị sẽ dẫn theo đại quân đến, ta có thể yên tâm rời đi rồi.”
Mạnh Thanh La cưỡi thú cưỡi của Tấn Vương rời đi, mọi người vẫn quyến luyến đưa mắt nhìn theo.
Thú cưỡi của Tấn Vương là một con ngựa hãn huyết màu đỏ, lúc ấy cũng bị hạ thuốc đánh ngất. Sau khi được Mạnh Thanh La dùng thuốc giải đánh thức, nó rất hung hăng, đá chân sau về phía nàng.Trời sáng rồi.
Nhìn chiến lợi phẩm của mình, người của Huyện Bình Nguyên đều phấn khích, có người còn bật khóc, chắc đang nghĩ tới những người đã mất.
“Đa tạ Mạnh hộ vệ!” Vạn huyện lệnh dẫn đầu cúi người thật thấp, nói lời cảm tạ với Mạnh Thanh La.“Vạn huyện lệnh, ta phải đi rồi, khi nào Yến Thế tử đến, ông tự tay giao lá thư này cho hắn.”
“Hả? Ngươi... Ngươi phải đi rồi ư? Không ở đây chờ người của Thế tử đến sao?” Vạn huyện lệnh vừa ngạc nhiên vừa không nỡ.
“Không đợi nữa, Yến Thế tử còn phái ta đi làm nhiệm vụ khác. Quân địch ở đây đã bị các ông bắt làm tù binh, mọi thứ cũng được giao nộp rồi, nơi này không chuyện gì cần đến ta nữa.Những người khác đừng nói là chạm vào nó, ngay cả lại gần còn không dám.
Người khác không có cách nhưng Mạnh Thanh La thì có. Nàng cho nó uống nước giếng cổ, đám ngựa và những loài động vật khác trong nhà, bao gồm cả Bạch Lãng và Nhị Hắc, không có con nào có thể kháng cự sức mê hoặc của nước linh tuyền trong giếng cổ.
Mạnh Thanh La cưỡi ngựa rời đi không bao lâu thì Yến Tu Trúc và Viên thủ bị dẫn theo đại quân tới.
Hai người không nghe thấy tiếng chém giết, cũng không bất ngờ cho ℓắm, bởi vì Yến Tam đã quay về gặp bọn họ và bẩm báo sơ qua tình hình bên này. Đó ℓà vì Tấn Vương trọng thương nên đã đình chiến.