Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 369 - Chương 369: Bảo Mã

Chương 369: Bảo Mã
Chương 369: Bảo Mã
canvasb2b3690.png“Đi thôi, chia người ra làm ba nhóm, nhóm người bị thương nặng ở lại Vân Châu dưỡng thương. Một nhóm khác đi Tây Châu tịch thu thành phủ áp giải người, do ngươi dẫn đường. Phần đông đội quân sẽ theo ta áp giải Tề Vương hồi kinh.” Mạnh Thượng Phi lấy lại tinh thần rồi dặn dò.

“Vâng, tướng quân.” Thường Ngộ Hỉ gật đầu.

Mạnh Thanh La cưỡi Liệt Diễm lên đường trở về. Tây Châu quá xa, nàng không đi nữa, cũng không cần nàng phải đi.

Tấn Vương bại trận, Tề Vương cũng bại trận, đầu năm nay Tây Châu gặp đại hạn đến mức chẳng còn lại bao nhiêu người, những binh lính có thể ra trận đều đã bị Tấn Vương đưa đi.

Người của Tấn Vương phủ ở Tây Châu càng không có nhiều, binh lính của Tây Châu phủ thành cũng không có mấy ai, chỉ cần Mạnh Thượng Phi phái một đám người qua đó là có thể thu phục nhanh chóng.

Khi Mạnh Thanh La quay về Quan Châu, tháng hai đã kết thúc, bước sang mùa xuân tháng ba.

Lúc bước vào phủ thành, nàng trông thấy từng nhóm tướng sĩ lên đường trở về kinh thành. Bọn họ ăn mặc hơi khác so với quân thủ bị, nàng không khỏi tò mò mà hỏi thăm.

Người đi đường Bính: "Ta thấy vẫn là ngựa mà! Có điều không biết tại sao chỗ đó lại không có lông? Không phải là bị lửa thiêu cháy rồi chứ?"

Liệt Diễm: "..."

Ngươi mới chẳng ra hình thù gì ấy, ngươi mới là đồ chơi thì có, ta là bảo mã, bảo mã!



Có ngoan ngoãn nghe lời bà ngoại không?

Dọc đường đi, hình dạng kỳ lạ của Liệt Diễm thu hút rất nhiều người dân hóng chuyện vây xem. Tuy bọn họ ngại đến gần nhưng vẫn đứng nhìn từ xa.

Người đi đường Giáp: "Ấy, sao ta thấy vừa giống ngựa vừa không giống ngựa nhỉ? Đó rốt cuộc là thứ gì thế?"

Người đi đường Ất: "Ngươi chưa từng nhìn thấy ngựa bao giờ hả? Làm gì có con ngựa nào lông ngắn như vậy? Ta thấy chỉ là một món đồ chơi chẳng ra hình thù gì mà thôi!"
Tấn Vương bị trọng thương nên Yến Tu Trúc không áp giải về kinh thành ngay. Bây giờ Yến Vương gia đã đến, lại có thêm người giúp sức, vừa hay tiện đường áp giải người hồi kinh, đỡ cho Yến Tu Trúc phải đi đi về về.

Mạnh Thanh La vội vàng ăn một bát mì dương xuân ở một thực quán ven đường, sau đó dắt Liệt Diễm rời đi.

Ra ngoài đã lâu, nàng nhớ hai bánh bao nhỏ nhà mình rồi.

Nàng không ở nhà, không biết buổi tối chúng có khóc không?
Sau khi nghe ngóng, nàng mới biết những người này là cấm quân của kinh thành, tổng cộng có hai vạn, được Yến Vương gia đưa về Quan Châu. Bọn họ vốn là đi trợ giúp quân thủ bị của Quan Châu đánh Tấn Vương, nhưng mới ra khỏi kinh thành không bao lâu thì đã được thông báo không cần đánh Tấn Vương nữa, Tấn Vương bại trận đã đầu hàng rồi.

Không cần đánh Tấn Vương nhưng vẫn còn Tề Vương, thế nên dưới sự dẫn dắt của Yến Vương gia và phó thống lĩnh cấm quân, bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Điều bọn họ không ngờ tới chính là khi vừa đến Quan Châu, bọn họ lại nhận được tin báo, Vân Châu thành đã bị công phá rồi, Tề Vương cũng đã bị bắt. Điều đó có nghĩa là không cần đánh Tề Vương nữa. Bọn họ chỉ đành tức tốc quay về kinh thành.

Vậy nên, suốt cả chặng đường, hai vạn cấm quân chỉ có việc chạy, không lập được chiến công nào, bọn họ tức đến nỗi thầm mắng trong lòng.
Không chỉ mình bọn họ thầm mắng, Yến Vương gia cũng muốn mắng người. Vốn dĩ hắn ta đã lên kế hoạch chu toàn, sẽ dẫn theo Vương phi và mẫu hậu nhà mình là Thái hậu nương nương trở về Quan Châu thăm hai tiểu bảo bối. Hắn ta còn chuẩn bị thăm dò ý tứ của Mạnh gia và Mạnh cô nương, cầu thân với Mạnh gia, quyết định hôn sự của Yến Tu Trúc và Mạnh Thanh La.

Kết quả thì hay rồi, bọn họ đã sửa soạn mọi thứ xong xuôi, nhưng Yến Tu Trúc hết báo tin rồi lại dâng tấu, nói quân phản loạn tập kích thành huyện Bình Nguyên, thế là mọi kế hoạch đều bị gián đoạn.

Bây giờ, Yến Vương gia đã đến Quan Châu, Yến Vương phi và Thái hậu nương nương vẫn còn ở lại kinh thành. Yến Vương gia sẽ dẫn theo quân đội quay về kinh thành, đón hai người bọn họ về Quan Châu.

Yến Vương gia tức đến mức chửi rủa suốt dọc đường, lấy Tấn Vương ra làm chỗ trút giận.




Bình Luận (0)
Comment