Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 378 - Chương 378: Nhị Bá Trở Về

Chương 378: Nhị Bá Trở Về
Chương 378: Nhị Bá Trở Về
canvasb2b3780.png“Nhị bá, ngài và thập đệ đi thong thả, cháu về nhà báo với gia gia, nãi nãi, tứ ca,n ngũ ca… Ngài về rồi, chắc chắn họ sẽ rất mừng!” Cửu Lang vừa nói vừa phấn khích chạy về nhà.

“Ừ ừ, cháu chạy chậm thôi, đừng để ngã!”

“Cháu biết rồi, nhị bá, không ngã được đâu!”

Cửu Lang đi trước, Thập Lang dẫn Mạnh nhị bá về nhà, chỉ vào nhà mình, nói: “Nhị bá, ngài nhìn về phía đó kìa, nhà to nhất, đẹp nhất thôn ℓà nhà của chúng ta.”

Mạnh nhị bá nhìn theo hướng mà Thập Lang chỉ, quả nhiên căn nhà đó vừa to vừa hoành tráng, thuộc tốp đầu trong thôn, trông khí phách hơn căn nhà ở Mạnh gia thôn hồi trước nhiều.

Ông ấy nghĩ tới viện tử trong ngõ Hoa Mạch ở kinh thành, nghĩ tới thân phận của chất nữ Mạnh Thanh La và hai ngoại tôn, năng ℓực tiếp nhận của ông ấy cũng đã mạnh hơn, chỉ vui chứ không ngạc nhiên nữa.

“Khi ta đi, cháu chưa đầy một tuổi, còn chưa biết nói, chưa biết đi, được nương bế, không ngờ nhoằng cái cháu đã ℓớn thế rồi!” Mạnh nhị bá rời mắt khỏi căn nhà, vươn tay xoa đầu Thập Lang, cảm khái.


"Gia gia, nãi nãi, nhị bá về rồi, nhị bá về rồi!" Cửu Lang còn chưa bước vào nhà mà giọng của nó đang vang vọng từ bên ngoài.

Mạnh lão gia tử và những người khác lập tức ngừng nói, trong bếp, bàn tay đang cầm chiếc gáo múc nước từ trong lu nước của Hứa thị run lên, chiếc gáo rơi xuống lu nước, bà ấy cũng không thèm nhặt nó lên, hoảng loạn xoay người chạy ra ngoài. Ngũ Lang đang đọc sách trong thư phòng cũng không lật trang sách tiếp tục được nữa mà lập tức đẩy ghế dựa bước ra khỏi thư phòng.

Tứ Lang đang lười biếng ngồi trong sân mượn nhờ lưng hổ Bạch Lãng của Đại Bảo Bình Bình phơi nắng trong sân, lập tức đứng dậy lao ra ngoài: “Cửu đệ, cha của huynh về rồi sao, ông ấy đâu?”

"Ở đằng sau, đi cùng với Thập Lang đấy, sắp đến rồi." Cửu Lang đáp lại nó.
“Nhị bá, tứ ca và ngũ ca cũng cao hơn hẳn rồi, không chừng ngài cũng không nhận ra đâu!” Nghe thấy thế, Thập Lang lập tức đáp.

“Đúng thế, ta đã đi hơn năm năm, gần sáu năm rồi, khi ta đi, hai đứa nó cũng chỉ như cháu bây giờ, chắc sẽ khó nhận ra!”



Trong nhà, Mạnh lão gia tử đang cùng Mạnh đại bá và mấy nam nhân bàn bạc chuyện tiếp theo của xưởng rượu. Những người khác cũng bận rộn việc của mình, nhị bá nương Hứa thị đang bận bịu trong bếp, còn Mạnh Thanh La đưa hai bánh bao nhỏ ngồi phơi nắng ấm áp trong sân.
“Ôi, đứng lên, mau đứng lên đi, vào nhà nói chuyện…” Mạnh lão gia tử đưa tay đỡ ông ấy dậy, còn Mạnh lão bà tử thì đứng sang một bên, vui mừng lau nước mắt.

Sở dĩ Mạnh nhị bá phải đi lính một là vì năm đó khi triều đình trưng binh đã có quy định, mỗi hộ đều phải có một người, thứ hai là Mạnh nhị bá học công phu rất tốt, khi còn là thiếu niên cũng từng có nguyện vọng tòng quân, nếu không thì với quan vệ và tài sản của Mạnh gia thì lấy ra một chút bạc vẫn có thể xoay sở được. Nhi tử vừa rời đi, thân là cha nương ở nhà rất lo lắng nhớ nhung, hơn nữa nơi đóng quân xa xôi, từ sau khi đi ngoại trừ có thư thì cũng chưa từng một lần về nhà, khiến hai người già mong nhớ đến thắt tim thắt phổi.

Sau khi Mạnh nhị bá đứng dậy, ông ấy nhìn về phía thê tử và hai nhi tử, nhi tử tên nhóc nghịch ngợm đã trưởng thành, cao lớn, đã là hai thiếu niên tuấn tú, nhưng trông thê tử lại già hơn không ít. Không có ông ấy ở nhà, mọi việc trong nhà đều do nàng ấy cực khổ nhọc lòng.


Tứ Lang lao ra ngoài được mấy bước thì đột ngột dừng lại, quay người đi về, đúng lúc gặp được Hứa thị đi từ trong bếp ra: "Nương, nương, cha về rồi!"

"Ừ, nương biết rồi, nương biết rồi, đi, đi đón cha các con đi." Hai mắt Hứa thị đỏ hoe, giọng nói hơi nghẹn ngào.

Mạnh nhị bá dắt ngựa đi theo chất nhi nhỏ nhất đến trước cửa nhà, thấy cả nhà đều đã ra ngoài đừng ở đó kích động nhìn ông ấy, nghênh đón ông ấy về nhà.

Mạnh nhị bá kích động sải bước về phía trước, quỳ xuống trước mặt phu thê Mạnh lão gia tử, dập đầu ba cái: “Cha, nương, nhi tử bất hiếu, đi một lần nhiều năm như vậy mới có thể trở về nhà, để cha nương lo lắng.”




Bình Luận (0)
Comment