Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 377 - Chương 377: Trẻ Con Trông Thấy Mà Không Biết

Chương 377: Trẻ Con Trông Thấy Mà Không Biết
Chương 377: Trẻ Con Trông Thấy Mà Không Biết
canvasb2b3770.pngHai người giục ngựa phi nhanh, tâm trạng rất phấn chấn.

Bầu trời Quan Châu hôm nay rất quang đãng, gió cũng mát dịu!

Đồng ruộng tháng ba và ven đường tràn ngập sắc đỏ, trắng, vàng, tím, tím nhạt… của đủ ℓoài hoa dại!

canvasb2b3771.pngNhìn Phúc Lai thôn đẹp như tranh vẽ, tâm trạng của ông ấy rất phức tạp, vừa phấn chấn, vui mừng, vừa hụt hẫng, buồn bã…

Bây giờ rất khó để nhìn thấy Mạnh gia thôn ở Tây Châu - nơi mà ông ấy trưởng thành nữa, Phúc Lai thôn mà cha nương, vợ con và người thân của ông ấy đang ở đã là một ngôi nhà mới rồi.

Nhưng…

Trẻ con trông thấy mà không biết

Cười hỏi khách từ mô đến tê?
Hồi đó, mấy huynh đệ họ là tiểu bá vương trong thôn, đại ca đã dẫn huynh đệ họ đi quậy phá bên ngoài.

Họ chửi nhau, đánh nhau với đám trẻ con trong thôn suốt, lần nào cũng thắng, chưa bao giờ thua.

Khi đó họ còn đánh cả đường đệ Tứ Quý, Hổ Tử, Ngưu Tử, Đàn Tùng, Sơn Tử…

Mạnh nhị bá hoàn hồn từ ký ức, bất đắc dĩ mỉm cười, những ngày thơ ấu và thời thiếu niên đã một đi không trở lại, ông ấy và đại ca, tam đệ đã trung niên, chỉ mình Ngũ Cân trẻ hơn một chút.
Đám trẻ con nghe mắng mà chóng mặt, mắt hoa lên: “...” Chúng… chúng vẫn không hiểu!

Mạnh Thập Lang thấy mình “khẩu chiến quần nho”, à không, “khẩu chiến quần đồng”, trên gương mặt nhỏ nhắn lập tức xuất hiện vẻ đắc ý, giờ im chưa? Hả?

Mắng đi, các ngươi mắng lại đi, tuy Mạnh Thập Lang này cũng không hiểu “mô tơ” là gì, nhưng ta biết, ta có thể mắng cho tất cả các ngươi im miệng, không còn sức cãi lại nữa!

Mạnh nhị bá tròn mắt nhìn đứa bé với miệng lưỡi sắc bén kia, bỗng có linh cảm khó hiểu: Hay đây là chất nhi nhà ông ấy - hài tử của Ngũ Cân?
Đám hài tử bên kia chia thành hai phe, vẫn đang không ngừng cãi vã, một trong số đó có miệng lưỡi rất sắc bén, nói liên mồm, Mạnh nhị bá ngừng bước, lắng tai nghe.

“Hừ, các ngươi bảo cha ta là đồ ngốc, ta thấy các ngươi mới ngốc! Mượn lời tỷ tỷ của ta: Các ngươi là đám thiếu canxi từ nhỏ, lớn lên thì thiếu tình thương, gia gia không yêu, nãi nãi không thương, má trái cần ăn tát, má phải cần ăn đạp; lừa gặp lừa đá, heo gặp heo ủi; hoa gặp hoa héo; xe gặp xe không chở…”

Đám hài tử bên kia: “...” Mạnh Thập Lang mắng gì thế? Nghe gay gắt đấy, nhưng chúng không hiểu!

Mạnh nhị bá: “...” Ông ấy cũng không hiểu? Nghĩa là gì vậy?
Canxi gì cơ?

Thiếu tình thương gì cơ?

Giờ trẻ con mắng người ta bằng những từ ngữ cao siêu thế à? Khác hẳn với họ hồi bé!

Trong lúc mọi người chưa kịp hoàn hồn, Thập Lang tiếp tục mắng liên hồi: “Các ngươi là đồ dưa chuột bẩm sinh, cần bị giã! Đến khi lớn lên lại thành quả óc chó, cần bị đập! Cả đời các ngươi đều là mô tơ đểu, cần bị đạp!”
Mạnh nhị bá bước vào trước ánh mắt tò mò của trẻ con trong thôn.

Ông ấy đi một lát, nhìn những ngôi nhà trong thôn nhưng không biết đâu là nhà mình, nên quan sát xung quanh, muốn tìm người để hỏi, bỗng trông thấy hai nhóm tiểu hài tử đang nói chuyện, dắt ngựa đi ngang qua ở cách đó không xa.

Chúng còn chưa đi tới trước mặt ông ấy mà ông ấy đã nghe thấy tiếng mắng nhau rồi, có lẽ tất cả chỉ tầm sáu, bảy tuổi, một đứa lớn nhất cũng chỉ tám, chín tuổi thôi.

Nghe hai bên mắng nhau bằng chất giọng non nớt, Mạnh nhị bá luôn ở trong quân doanh như thấy được dáng vẻ hồi bé của mình.


Hồi năm tuổi, trước khi bị ngã, miệng ℓưỡi của Ngũ Cân cũng rất sắc bén, ba ca ca ℓà họ cũng không nhanh miệng bằng hắn ta!

Nghĩ đến đây, Mạnh nhị bá dắt ngựa về phía trước, nhìn đứa bé kia và hài tử khoảng tám tuổi đang bảo vệ nó, hỏi: “Cho hỏi, nhà Mạnh Ngũ Cân - Mạnh Nghi ở đâu thế?”

Ồ?

Hỏi nhà của hai đứa hả?







Bình Luận (0)
Comment