Chương 389: Phương Thức Mở Màn Không Đúng Lắm
Chương 389: Phương Thức Mở Màn Không Đúng Lắm
Mấy bánh bao nhỏ: "..."
Hai người này ℓà ai? Sao đột nhiên ℓại bị ngã vậy?
Yến Vương phi bị ngã ngửa ℓộn ngược: "..."
Hết rồi, hết rồi, muốn khóc quá đi, hình tượng tổ mẫu hiền từ dịu dàng của nàng ấy không còn giữ được nữa rồi!
Yến Vương gia bị ngã sấp, ăn đầy một miệng bùn: “…”
Chết tiệt, hắn ta có thể chết ℓuôn tại chỗ không?
Còn gì ℓà đẹp trai oai phong? Còn gì ℓà đáng kính dễ gần?
CMN, giờ phút này những từ đó hoàn toàn không liên quan gì đến hắn ta cả!
"Ca ca, chúng ta không quen biết hai người bọn họ, có phải là giả dạng ăn mày không?" Vẻ mặt An An cảnh giác, kể từ khi được Dương thị dạy dỗ về an toàn, bé đã bắt đầu nảy sinh lòng cảnh giác với người xa lạ trong thôn.
Giả dạng ăn mày?Vừa rồi hai người còn đang đi đường rất bình thường, nhưng lại quá kích động, mà Yến Vương phi lại không quen mặc loại váy lót dài lớn tuổi này, khi Yến Vương phi giẫm phải làn váy lót của mình khiến bản thân ngã sấp xuống, chân nàng ấy cũng ngáng phải Yến Vương gia. Yến Vương gia bị vấp loạng choạng ngã về phía trước, vốn dĩ với thân thủ linh loạt của một võ tướng như hắn ta thì sẽ không bị ngã, nhưng lúc bị vấp dưới chân không biết đã giẫm phải thứ gì đó trơn trượt, hơn nữa lúc đó Yến Vương phi bị ngã còn đang vùng vẫy, liên tục đá mạnh lên hai chân hắn ta từ phía sau.
Cứ như vậy, phu thê hai người ngã nhào vào nhau, một người ngã ngửa về phía sau, một người ngã sấp về phía trước, ngay trước mặt hai tôn nhi. Quả thật là, không còn mặt mũi nào nữa!
Khi Yến Tu Trúc biết phụ vương và mẫu phi đã lén chuồn ra ngoài, không biết hai người định quậy ra chiêu trò gì, hắn lập tức dẫn theo Phó Tam Nguyệt đuổi theo. Kết quả là lại nhìn thấy tình huống xấu hổ này của thân phụ mẫu mình, không khác gì lần đầu hắn đứng ngoài tường Mạnh gia xem Bình Bình bị bắt trộm, chính là hai chữ “xấu hổ” viết trong ngoặc kép. Hắn lập tức chạy nhanh đến kéo hai người trên mặt đất đứng dậy.
Sau khi Yến Vương gia đứng dậy, hắn ta lập tức chạy đến bờ sông cách đó không xa, dùng nước sông rửa sạch bùn trên mặt và tay, cũng phủi sạch bụi trên người, chỉnh trang lại xiêm y và tóc tai, sau đó lại soi hình ảnh phản chiếu trên mặt nước sông. Cũng may, cũng may, vẫn là “Chiến thần” Vương gia anh tuấn, uy phong lẫm liệt kia. Còn Yến Vương phi sau khi đứng dậy cũng nhanh chóng phủi bụi trên người, sửa sang lại xiêm y và mái tóc của mình, lại khôi phục hình tượng tổ mẫu “dịu dàng cao quý” kia.
An An thấy Yến Tu Trúc đến, lập tức chạy tới chỉ vào phu thê Yến Vương gia, kiễng chân nhỏ rồi ngẩng cái đầu nhỏ tố cáo với cha: “Cha, có người giả dạng ăn mày, An An sợ quá!”
Yến Tu Trúc: "..."Bảo Miêu, Trụ Tử và Đại Nha đều giật mình run rẩy, tuy ba bé còn nhỏ, nhưng trên đường chạy nạn những lời nghe được nhiều nhất là phải cảnh giác những tên giả dạng ăn mày, đừng để bị mấy người đó bắt đi.
Mấy đứa bé đồng loạt lùi lại mấy bước, ánh mắt cảnh giác không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm hai vị khách không mời mà đến đang nằm dưới đất.
Trong lúc Yến Vương gia và Yến Vương phi còn đang suy nghĩ xem có thể đổi phương thức gặp mặt đặc biệt khác để làm quen với tôn tôn ngoan không thì bên tai đã vang lên những lời này của An An. Trong phút chốc, trái tim hai người như bị đâm thành cái sàng, chỗ nào cũng bị hở khiến trái tim cũng lạnh lẽo, cũng chỉ hơi đau lòng một chút thôi.