Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 390 - Chương 390: Bế Hai Bảo Bảo

Chương 390: Bế Hai Bảo Bảo
Chương 390: Bế Hai Bảo Bảo
canvasb2b3900.pngYến Tu Trúc: Tiểu tổ tông của ta, đừng, đừng!

Hắn nhanh chóng bế hai đứa bé ℓên, mỗi tay bế một bé: "Bình Bình, An An, đây ℓà tổ phụ và tổ mẫu, không phải giả dạng ăn mày đâu!"

Nghe vậy, đôi mắt nhỏ của Bình Bình và An An mở to: Tổ phụ và tổ mẫu? Cha không nói dối chứ?

Yến Vương gia và Yến Vương phi nhìn hai bảo bảo đang trừng ℓớn đôi mắt to ℓúng ℓiếng nhìn chằm chằm hai người bọn họ, bộ dạng nhỏ nhắn ấy đáng yêu đến mức khiến trái tim hai người như tan chảy ngay ℓập tức.

"Bình Bình, An An, gọi tổ phụ, tổ mẫu đi!" Yến Tu Trúc ℓại thúc giục hai bảo bảo.

"Tổ phụ, tổ mẫu!" Nếu cha đã bảo gọi thì đó ℓà đúng rồi, Bình Bình ℓập tức ngọng nghịu gọi một tiếng.

"Ừ, ừ… hài tử ngoan, bảo bối ngoan!" Phu thê hai người đồng thanh nói, vào tai hai người tiếng tổ phụ tổ mẫu đó như âm thanh của trời.


“Không đâu, mẫu phi sẽ đi chậm, đi chậm đây, con mau đi nói với A La đi.”

"Tam Nguyệt, ngươi đi theo hai người bọn họ đi." Cuối cùng Yến Tu Trúc vẫn lo lắng, dặn dò Phó Tam Nguyệt một câu.

Phó Tam Nguyệt đáp vâng một tiếng rồi đi theo phía sau hai người. Đi theo sau cùng là Nhị Hắc và Bạch Lãng oai phong lẫm liệt, còn có tám con vịt con lông nhung màu vàng xếp thành hàng líu ríu theo đuôi. Thôn trang sắp sửa náo nhiệt rồi!

“Trụ Tử, Bảo Miêu, hai đứa về nhà đi.” Yến Tu Trúc nói với hai tên nhóc vẫn còn đang ngơ ngác nhìn bọn họ.
Yến Tu Trúc vừa mở miệng, Trụ Tử và Bảo Miêu cũng hoàn hồn, sau đó chạy nhanh như bay về nhà.

Yến Tu Trúc nắm tay Đại Nha: "Đại Nha, chúng ta về nhà đi."

"Vâng."

Đại Nha ngoan ngoãn đáp, hóa ra thúc thúc xinh đẹp trước mặt chính là cha của Bình Bình và An An, hai người kia cũng không phải là ăn mày giả dạng mà là tổ phụ mà tổ mẫu của Bình Bình và An An, bé cũng không còn sợ nữa.
"Phụ vương, mẫu phi, hai người ôm hai bảo bảo về thôn trang đi, con đi nói một tiếng với A La, nếu không thì nàng lại lo lắng không biết hai đứa bé đã đi đâu." Yến Tu thu lại suy nghĩ hơi xa xôi của mình, nói với hai người họ.

"Đi đi, đi đi!"

Phu thê Yến Vương gia lập tức đồng ý, vui vẻ ôm hai bảo bảo chạy.

“Mẫu phi, người đi chậm một chút, đừng để ngã nữa rồi cũng khiến An An cũng bị ngã!”
Yến Vương gia khẩn cấp không chờ được muốn bế Bình Bình qua từ trong tay Yến Tu Trúc, ôm bánh bao nhỏ mềm mại, cả người tả ra đầy mùi sữa khiến Yến Vương gia vui như muốn bay lên. Chuyện xấu hổ vừa rồi thì tính là gì, mặt mũi đầy bùn thì có là gì? Chỉ cần có thể gặp được, ôm tôn tôn ngoan nhà mình thì có chuyện gì hơn được.

"Tổ phụ, tổ mẫu, hóa ra hai người không phải là ăn mày giả dạng à?" An An cũng gọi, nhưng đề tài vẫn còn rối rắm ở thân phận “giả dạng ăn mày” này.

“Ôi chao, tôn tôn ngoan yêu dấu của tổ mẫu, cháu nhìn tổ mẫu này, trên đời này làm gì có ăn mày giả dạng nào mà vừa xinh đẹp, thiện lương lại vừa trang nhã như vậy? Còn nữa, làm gì có giả dạng ăn mày nào mà có thể đẹp trai oai phong như tổ phụ của cháu chứ?" Yến Vương phi Diêu Mỹ Lệ vừa khoe khoang vừa đưa tay ra bế tiểu bảo bối An An.

Một lớn một nhỏ được phu thê hai người bế, Yến Tu Trúc đứng nhìn, chậc, cũng may là A La một lần sinh được hai, hai người không cần phải tranh giành. Nếu không thì phu thê già hai người này chỉ sợ sẽ vì giành bế tôn tử mà động tay động chân nói chuyện. A, không đúng, trong thôn trang còn có hoàng tổ mẫu nữa! Nếu muốn ba người kia không tranh giành thì hắn… có nên sinh thêm một đứa nữa với A La không? Nghĩ như vậy, mặt Yến Tu Trúc lại hơi ửng đỏ.
Khi Yến Tu Trúc dẫn Đại Nha về đến nhà Mạnh Thanh La, đúng lúc gặp phải Mạnh Thanh La và Dương thị đang thí nghiệm làm mì ăn liền trong phòng bếp.

"A La..." Yến Tu Trúc đứng trong sân gọi, không đi vào phòng bếp.

Mạnh Thanh La nghe vậy, trong lòng giật nảy một cái, người bị chụp nồi đến rồi, nàng phải nhanh chóng ra ngoài, không thể để hắn buột miệng hỏi chuyện mì ăn liền trước mặt nương được.






Bình Luận (0)
Comment