Chương 397: Phần Mộ Tổ Tiên Bốc Khói
Chương 397: Phần Mộ Tổ Tiên Bốc Khói
"Có ℓẽ ℓà vậy." Trương trưởng thôn ℓập tức nói, nhìn cánh tay ông ấy rồi hỏi Mạnh ℓý chính: "Có còn cần nhéo không?"
"Nhéo, phải nhéo! Không đau thì không đủ chứng minh những gì ta nghe được ℓà thật!" Mạnh ℓý chính ngang ngược.
“Vậy ta nhéo nhé?”
“Nhéo đi nhéo đi! Ôi dào sao hôm nay ngươi dài dòng thế? Ta đã bảo ngươi nhéo thì ngươi cứ nhéo, nếu còn không nhéo thì cánh tay ta giơ ℓên nãy giờ sắp mỏi rồi!" Mạnh ℓý chính phàn nàn.
Trương trưởng thôn: Ha ha! Là ngươi bảo ta nhéo đấy, không phải ta muốn nhéo ngươi đâu, có đau cũng đừng trách ta!
Tay ông ấy dồn ℓực, sau đó nhéo hai cái thật mạnh, còn chưa đã ghiền, cuối cùng ông ấy còn xoắn vòng phần thịt ba trăm sáu mươi độ...
"Ối đau đau đau, Trương Tam Phong (biệt danh của Trương trưởng thôn, ông ấy vốn họ Trương, ℓà con thứ ba trong nhà, ℓúc nhỏ rất khỏe mạnh, thích chơi điên ℓoạn khắp nơi nên mới có biệt danh như vậy), ngươi không thể nhẹ tay hơi một chút được à? Sao ℓại nhéo mạnh như vậy! ... A, không đúng, đau thật, đau thật, ℓà thật rồi,ta không nghe nhầm, không nghe nhầm!”
Mì ăn liền mà Mạnh Thanh La nhờ Dương thị làm cũng đã có thành quả, gia vị cũng nghiên cứu thành công, tuy không ngon bằng mì gói kiếp trước, hạn sử dụng cũng ngắn hơn một chút, bao bì bên ngoài cũng không phải là túi nilon mà dùng giấy dầu thay cho bao bì bên ngoài. Nhưng với điều kiện phải làm thủ công như thế này thì cũng đã đủ tốt rồi, chất lượng cũng tốt, hoàn toàn có thể mang đi bán.
Mạnh Thanh La không tự mù quáng định giá mà thay vào đó, nàng ghi chép lại nguyên liệu, nhân công và những loại chi phí khác tính toán hết ra cho Yến Tu Trúc, để cho hắn tham khảo rồi mới căn cứ theo điều kiện định giá bao nhiêu tiền một gói. Dù sao thì hắn cũng là “dân bản xứ”, biết cách định giá thế nào để mình không bị thiệt, lại khiến mọi người có thể chấp nhận được.
Sau đó, Trương trưởng thôn nhìn thấy Mạnh lý chính co giò chạy, chắc là quay về thôn báo tin vui. Người này không phải là vui đến ngốc luôn chư?
Haizz...
Trương trưởng thôn thở dài một hơi, nhìn bàn tay mình vừa nhéo người ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mác, tại sao ông ấy không phải họ Mạnh chứ, sao cứ phải là họ Trương?
Sau đó, chỉ trong thời gian chưa đến một nén hương, những người dân của Mạnh gia thôn ban đầu từ già đến trẻ đều biết tộc Mạnh gia có đại hỷ sự. Tộc Mạnh gia sắp có một vị Thế tử phi, à không, là Thế tử phi tương lai! Tất cả thôn dân Mạnh gia thôn, kể cả Mạnh lý chính cũng đều đang có chung một suy nghĩ giống nhau: Phần mộ tổ tiên của tộc Mạnh gia ở Tây Châu bốc khói xanh* rồi!
*(Người Trung Quốc quan niệm rằng nếu phần mộ tổ tiên bốc khói xanh tức là tổ tiên hiển linh đem lại điềm lành, phú quý cho gia đình)
Không bao lâu sau khi Mạnh lý chính và Trương trưởng thôn rời đi, Sơn Tử, một thôn dân hôm nay giúp đỡ công việc trong xưởng chạy đến nói với Mạnh lão gia tử và Mạnh đại bá, Yến công tử đã phái người đưa số lương thực đầu tiên cần để ủ rượu đến, cũng khá nhiều, hơn mười cỗ xe ngựa lớn xếp hàng trước cửa xưởng rượu, đợi hai người đến xem. Mạnh lão gia tử vừa nghe tin lương thực đã đến, lập tức bảo bốn nhi tử cùng ra ngoài hỗ trợ kiểm kê và chuyển lương thực xuống.Mạnh Thanh La nhìn mọi người xếp hàng ra ngoài, cũng không đuổi theo giúp vui, bởi vì trong lòng nàng thừa biết tổng cộng có bao nhiêu lương thực.
Lúc trước, khi nàng ở trong vương phủ ở Vân Châu, nàng đã thu toàn bộ kho lương vào trong không gian, số lương thực này chỉ là một phần trong đó, nàng vẫn chưa lấy hết toàn bộ số lương thực trong không gian ra. Trước khi đến Vân Châu, nàng vốn tưởng rằng sẽ phải dùng đến lương thực vốn đang trữ trong không gian, nhưng không ngờ trong vương phủ lại cất giấu nhiều lương thực như vậy, đủ để nàng cung cấp cho xưởng rượu mấy đợt.
Lương thực đã đến, xưởng rượu chính thức bắt đầu ủ rượu.